Để ý thấy lãnh ý toát ra từ Mộc Vũ Sương, Tần Chính đột nhiên trào lên một cảm giác đố kị cường liệt. Nếu như cứ để cho Mộc Vũ Sương và Lăng Phong tiếp tục tiến triển thế mới là thủ đoạn của một sư huynh tốt. Nhưng khi nhìn thấy tiên thiên Mộc Vũ Sương để lộ tình ý với Lăng Phong, sự đố kị trong lòng khiến hắn không muốn chuyện này phát sinh.
Tần Chính cố nặn ra một nụ cười:
- Sư muội có thể không biết, trước khi ra đây đại sư huynh có đặc biệt cáo giới ta không được để sư muội có liên quan gì đến nam tử thế tục. Nếu như sư muội cứ cố tình đi, có thể tưởng tượng ra hậu quả để đại sư huynh biết được!
Thấy những lời khuyên can của mình cuối cùng cũng có kết quả, Tần Chính thở phào nhẹ nhõm, cảm giác xấu hổ sản sinh khi bị Mộc Vũ Sương quát nạt bây giờ mới bạo trướng. Một tia ác niệm nổi lên: ngươi nghĩ như vậy là không sao ư? Sẽ có ngày ta cho ngươi nhìn thấy nam tử trong lòng của ngươi vì ngươi mà chết. Để xem lúc đó ngươi còn bộ dạng cao cao tại thượng nữa hay không!
...
Yên tĩnh, mềm mại như đang được bọc trong chăn bông, trong lúc trầm túy dường như được quay lại bụng mẹ, không có thương tổn, không có uy hiếp, không có kiếm quang hay lừa gạt.
Thật lâu sau, bên tai dường như vang lên những tiếng gọi bi ai, những cái bóng trước mắt ngày một rõ ràng. Bi đỗng dục tuyệt diện in sâu vào trong lòng hắn, trong nháy mắt như có một đường kinh điện xẹt qua, Lăng Phong đột nhiên ý thức được hoàn cảnh cũng như trách nhiệm mà mình phải gánh vác.
Hai mắt mở trừng!
- Giáo quan tỉnh rồi!
Một giọng nói vừa có chút quen thuộc vừa chút xa lạ vang lên bên tai hắn. Lăng Phong dần dần tỉnh lại từ trong tràng cảnh thị tuyến. Nhìn khuôn mặt kinh hỉ đó, hắn nhất thời chưa hồi lại thần. Nhu hợp ngũ quan, mái tóc dài màu nâu khẽ bàn khởi phối hợp với y quần trắng tuyết thật chẳng khác gì công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, chỉ có điều công chúa này mặt mũi có vẻ tiều tụy.
Thấy Lăng Phong không có vẻ kinh ngạc, còn Hoàng Phủ Vân thì mặt đỏ tưng bừng, nàng không khỏi hoài nghi nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Không phải ngươi sớm đã biết rồi chứ?
- Khụ khụ!
Trong đầu Lăng Phong lại hiện lên cảnh tưởng khiến người ta huyết mạch bí trướng của một tháng trước, vội vàng quay đầu che giấu:
Một người rất có tinh thần trinh thám như Kiều Kiều sao có thể buông lỏng được, đôi mắt to tròn của nàng không ngừng chuyển qua chuyển lại giữa hai khuôn mặt của Hoàng Phủ Vân và Lăng Phong. Thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng "ồ hừ ha" kì quái. Không biết bị nàng phát hiện điều gì, Lăng Phong không khỏi giật mình.
Hoàng Phủ Vân bị Kiều Kiều nhìn có vẻ không được tự nhiên, đang không biết làm gì thì cứu tinh cuối cùng cũng đến. Lô Sâm oang oang:
- Công chúa điện hạ, lão lục tỉnh rồi?
Thấy giọng nói truyền đến có vẻ mệt mỏi, Lăng Phong mắt hơi hồng hồng, ngồi dậy, bất chấp toàn thân vẫn còn đang đau ê ẩm. Liền ngay sau đó đám sư huynh đệ Lô Sâm đều tiến vào, căn phòng nhất thời trở nên đông đúc.
- Ra ngoài bớt đi, đừng có tụ hết ở đây cản trở lão lục nghỉ ngơi.
Lô Sâm thấy vậy nhìu mày nói, nhưng bọn Hắc Đình Tư thì chẳng thèm quan tâm vẫn cố thò đầu vào trong. Thấy Lăng Phong không sao, bọn họ mới yên tâm lui ra.
Lăng Phong lắc đầu cười, biết Lô Sâm quan tâm mình nên không ngăn cản.
Lăng Phong liếc qua một lượt bọn Lô Sâm, nhận ra mùi huyết tinh nồng đậm tỏa ra từ người họ nên đoán trong khoảng thời gian mình hôn mê đã xảy ra không ít việc.