Tôi lồm cồm ngồi dậy, nhưng tóc lại mắc vào khóa thắt lưng của anh.
Tịch Gia Hòa, người vừa mới chợp mắt một lát, bị tôi làm cho bật cười lúng túng.
"Tình huống này kịch tính quá rồi, chờ chút, anh gỡ giúp em."
Anh ấy định mở khóa thắt lưng để giúp tôi gỡ tóc ra.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh kèm theo tuyết lùa vào xe khi cửa bị ai đó kéo mạnh.
Giọng nói đầy giận dữ của Hướng Tần vang lên.
"Tiêu Tương, em không có gì muốn nói với anh sao?"
"Em biết mình đang làm gì không?"
Hướng Tần mất kiểm soát rồi.
Vì tôi.
Đây là lần đầu tiên.
Anh ta siết chặt cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi xe một cách thô bạo.
Tôi nhặt lại chiếc khăn quàng cổ trên ghế, quấn lên người, lòng bình thản đến lạ.
"Chuyện không như anh nghĩ, buông tay ra."
"Em nghĩ anh bị mù sao?"
Hướng Tần lúc này giống như một con sư tử phát điên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng giáo sư của mình nữa.
Đột nhiên, tôi nhớ đến cảnh tượng trong sân nhà họ Hướng ban sáng.
Giống y hệt lúc này.
Không nhịn được, tôi mỉa mai một câu:
"Chỉ là vô tình thôi, anh đừng nghĩ nhiều."
Lời này như một chiếc boomerang, bay thẳng vào giữa trán Hướng Tần.
12
Hướng Tần sững sờ, khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Tôi tự nhận mình hiểu anh ta ở mức độ nhất định. Nếu anh ta thực sự không làm gì sai, nhất định sẽ cố gắng biện minh, làm rõ để chứng minh sự trong sạch của mình.
Cuối cùng sẽ khiến tôi chấp nhận rằng mình chỉ đang vô cớ gây sự.
Nhưng anh ta chẳng làm gì cả.
Chỉ đứng đó, ngây người.
Tôi giật tay khỏi anh ta, tự xoa bóp cổ tay bị siết chặt.
Vậy thì, sự thật có quan trọng không?
Trong lòng Hướng Tần, anh ta đã sớm vẽ ra một viễn cảnh tái hợp cùng cô thanh mai trúc mã sau bao năm xa cách.
Chỉ là tôi "không biết điều", đã phá vỡ giấc mộng đẹp ấy của anh ta.
Tôi khẽ hất cằm về phía Tịch Gia Hòa, ra hiệu anh có thể đi trước.
Rồi xoay người bước vào sân nhà.
Tuyết rơi đầy trên cây anh đào trong vườn, bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -