Một ngày trời u ám, cũng chính là ngày tông môn thông báo danh sách xếp hạng thành tích các thí sinh trong đợt lịch luyện chiến tu phù chiếu lần thứ hai. Sau khi biết thứ hạng của bản thân, Lập Thiên cứ đi tới đi lui trên sơn đạo, chỉ là lòng vòng cả buổi mà chẳng biết đi đâu, cuối cùng đụng phải Hàn Tuyết Liên đang nhảy chân sáo tung tăng trên đường, buồn bực hỏi:
- Tiểu nha đầu, ngươi đi đâu vậy?
Thấy người hỏi là Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên phấn khởi trả lời:
- Đang định đi tìm ngươi, thế mà lại gặp ngươi ở đây, đúng là oan gia ngõ hẹp nha!
Lập Thiên ngạc nhiên hỏi lại:
- Tìm ta?
Hàn Tuyết Liên đáp gọn lỏn:
- Đúng thế!
Lập Thiên hồ nghi nhìn Hàn Tuyết Liên, cho rằng tiểu nha đầu này lên chức rồi nên muốn tìm mình kiếm chuyện, sắc mặt càng tệ hơn mấy phần, hơi cúi thấp đầu nói:
- Tìm ta có chuyện gì?
Hàn Tuyết Liên bị nhìn chằm chằm thì trong lòng vạn phần khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ vui tươi, nói:
- Ô hay cái tên này, không có việc thì không được tìm ngươi sao?!
Lập Thiên dứt khoát đáp:
- Không được! Vạn phần không được! Lần nào gặp nữ nhân là y chang lần đó ta gặp xúi quẩy, tốt nhất là không gặp. Hơn nữa ngươi bây giờ đã là thân truyền đệ tử của tứ trưởng lão, địa vị cao thượng, sự vụ đầy mình, làm sao có thời gian đi tìm ta nói chuyện. Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
Hàn Tuyết Liên thở dài một hơi như bà cụ non, ra vẻ bất lực với Lập Thiên rồi, hai tay chống nạnh đáp:
- Haiz, đúng là không có thứ gì giấu nổi ngươi. Đây, ngươi cầm lấy đi!
Dứt lời, bàn tay Hàn Tuyết Liên khẽ đảo, một thanh thiết kiếm từ trong túi trữ vật vun vút bay ra, nhanh chóng rơi vào trong tay nàng, rồi cũng chẳng chút do dự mà nhét thẳng nó vào tay Lập Thiên. Lập Thiên cầm thiết kiếm trên tay, vừa đưa mắt nhìn qua đã biết phẩm chất không tồi, vỏ ngoài long văn uốn lượn, khí cơ từ trong thân kiếm bốc ra bức người, đoán chừng giá trị không thấp.
- Thượng giai pháp kiếm! Ngươi đưa nó cho ta là có ý gì? Đừng nói Hàn tiểu thư tính tình keo kiệt bủn xỉn như ngươi cam tâm tình nguyện bỏ tiền túi ra mua tặng ta đấy nhé? Có đánh chết ta cũng không tin đâu!
Hàn Tuyết Liên sớm đã không hài lòng về cách ứng xử bốp chát của Lập Thiên, giờ còn nghe thấy lời này thì đùng đùng nổi giận, quát:
- Tiểu tử thối, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Thiết kiếm là cha ta nhờ ta đưa cho ngươi, chứ ngươi nghĩ bổn tiểu thư thừa tiền hay sao mà bỏ tiền túi đi mua pháp khí thượng giai tặng cho ngươi. Vốn dĩ bổn tiểu thư còn định cám ơn ngươi một tiếng, nhưng ngươi đã không biết điều như vậy thì cám ơn cái quần què ấy, quên đi.
Lập Thiên nghe thế thì đáp:
- Không cám ơn cũng không sao, đừng trù ẻo ta là được rồi. Dù sao nhận lời cám ơn của ngươi ta cũng không béo lên vài cân nha.
Hàn Tuyết Liên bị Lập Thiên liên tục khủng bố tinh thần thì tức lắm, nhưng nghĩ lại trong chuyến phù chiếu vừa qua bản thân chịu ơn Lập Thiên mấy lần, cũng nhờ hắn mà đạt được đại cơ duyên, không những tương lai bản thân tươi sáng rộng mở mà còn gián tiếp củng cố địa vị của Hàn gia ở bắc phương nên đành nhịn xuống, nói:
- Tiểu tử thối, hôm nay ta đến đây gặp ngươi là có chuyện quan trọng cần bàn bạc, không phải cùng ngươi cãi nhau.
Lập Thiên nhìn thiết kiếm trong tay, không nhìn Hàn Tuyết Liên mà nói:
- Thay ta cám ơn Hàn thành chủ một tiếng, bởi vì ta rất thích thanh kiếm này. Còn như ngươi muốn cảm tạ ơn cứu mạng gì gì đó thì không cần đâu, ta đồng ý nhận thanh bảo kiếm này coi như hai bên hoà nhau, từ nay về sau ngươi đừng quấy rầy ta là được rồi.
Hàn Tuyết Liên nghe Lập Thiên nói mà mặt mày đỏ bừng, vừa vuốt ngực thở dốc vừa phải đè nén nộ hoả đang xông lên tận não, thầm nghĩ làm như ngươi có giá lắm mà bổn tiểu thư phải hạ mình dây dưa không bằng, nói:
- Như ngươi mong muốn, chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta thì từ nay về sau ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, thế đã được chưa?
Thấy Hàn Tuyết Liên tốt bụng một cách bất thường, Lập Thiên cũng lấy làm kinh ngạc lắm, hỏi dò:
- Vậy ngươi nói đi?!
Hàn Tuyết Liên hít sâu một hơi cho đỡ run, nói:
- Tiểu tử, từ nay trở đi ngươi có thể đừng gọi ta một tiếng tiểu nha đầu, hai tiếng tiểu hồ ly được không?! Ta lớn lên có cha sinh mẹ đẻ, có tên tuổi đường hoàng, thiếu gì tên gọi mà ngươi lại gọi bằng cái tên đó. Huống hồ hiện tại ta đã là thân truyền đệ tử của tứ trưởng lão, tính ra thân phận còn cao hơn ngươi mấy bậc, chính là ngươi một cái đại sư tỷ, ngươi cứ mở miệng ra là tiểu nha đầu với tiểu hồ ly thì ai mà nghe cho được.
Nghe Hàn Tuyết Liên nói tới đây mà Lập Thiên còn không hiểu đối phương có toan tính gì mới là lạ, nguyên lai là lo lắng thể diện bản thân bị ảnh hưởng. Ngẫm nghĩ một chút, Lập Thiên cũng đồng tình với quan điểm này của Hàn Tuyết Liên, cho nên cũng không phản đối mà nói:
- Vậy ngươi định thế nào?
Hàn Tuyết Liên khẳng khái đáp lời:
- Rất đơn giản, từ nay ta sẽ không gọi ngươi là tiểu tử thối hay đồ nhà quê nữa mà sẽ gọi ngươi là Tiểu Khuyết, giống như những sư huynh đệ đồng môn khác vẫn thường gọi ngươi, thế nào? Đổi lại, ngươi cũng không được gọi ta là tiểu nha đầu chết tiệt hay tiểu hồ ly chuyên phá hoại kế hoạch của người khác mà phải đổi thành một cái tên mới nghiêm túc hơn!
Lập Thiên tấm tắc gật đầu đáp:
- Được!
Trong suy nghĩ của Lập Thiên, cái tên Lập Thiên còn không quan trọng bằng cái họ Khuyết, bởi vì họ Khuyết nhắc nhở hắn rằng hắn là cô nhi do Khuyết Cầm gia gia nhặt về, ông ấy chính là người thân duy nhất của hắn trên cõi đời này, và hắn sống tới ngày hôm nay chính là để báo thù rửa hận cho ông ấy. Hiện tại Hàn Tuyết Liên gọi hắn bằng cái tên đó thì hắn không có lý do gì để phản đối cả. Tuy nhiên Hàn Tuyết Liên thì khác, thấy Lập Thiên đồng ý với tên gọi mình đưa ra thì thâm tâm không tránh khỏi khẩn trương, nhỏ giọng hỏi lại:
- Tiểu tử thối, à quên, Tiểu Khuyết Tử, vậy ngươi định gọi ta là gì?
Nghe xong câu hỏi thì Lập Thiên cũng ngơ ngác, chợt nhớ hình như bản thân chưa hề có bất kỳ ý tưởng nào về tên gọi của vị Hàn đại tiểu thư này, bất giác lâm vào trầm tư. Ban đầu nghe nàng nói năng hùng hồn như vậy, hắn còn tưởng đối phương đã nghĩ sẵn tên gọi rồi, ai mà biết nàng đến đây để xin ý kiến của mình, đúng là quá bày vẽ đi. Chỉ là người ta đã hạ mình như thế, chính mình cũng không thể không làm bộ làm tịch một chút nha, chứ cứ trắng trợn thừa nhận bản thân văn không hay chữ chẳng tốt nên không biết đường đặt tên thì nghe nó kỳ cục chết đi được.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Lập Thiên cho rằng bản thân không thể gọi Hàn Tuyết Liên bằng cái tên Liên Nhi như cha mẹ nàng hay tứ trưởng lão vẫn gọi, bởi vì cái tên này nghe quá gần gũi, dễ khiến người khác lầm tưởng mình và nàng là đạo lữ, đối phương chắc chắn sẽ không đồng ý. Còn nếu gọi bằng cái tên Tiểu Hàn thì rõ ràng là không phù hợp với một tiểu thư khuê các rồi, cảm giác quá lạnh lẽo cô đơn đi, như trù ẻo người ta goá bụa cô độc cả đời vậy. Hơn nữa, nếu gọi là Tiểu Liên thì nghe như tên gọi súng ống, mùi vị chết chóc quá nặng, lại càng không ổn.
Đến lúc này thì tư duy của Lập Thiên chính thức rơi vào vòng bế tắc, khẽ nhìn Hàn Tuyết Liên với vẻ mặt khó xử cùng cực. Mặc dù Hàn Tuyết Liên là một cái tên hay, chỉ đáng tiếc tìm kiếm tên gọi ở nhà cũng không khỏi quá khó khăn đi, đúng là làm khó chiến thần ít học như hắn. Sau khi nhìn nhận lại tổng thể vấn đề một lượt, Lập Thiên cho rằng tên gọi ở nhà không nhất thiết phải có liên quan đến tên khai sinh, dù sao cũng không có ai đưa ra loại nguyên tắc như thế cả. Nghĩ đến đây, Lập Thiên không vội trả lời mà chậm rãi đi tới gần chỗ Hàn Tuyết Liên, ánh mắt không tự chủ xoi mói khắp thân hình nàng một lượt, từ đầu đến chân đều không bỏ sót chỗ nào, trịnh trọng nói:
- Tiểu nha đầu, ta hỏi ngươi, ý nghĩa của chữ tròn trịa, toàn vẹn thường được người ta biểu đạt bằng chữ gì?
Hàn Tuyết Liên hơi đần ra, mặc dù không hiểu dụng ý của Lập Thiên là gì nhưng vẫn toàn tâm toàn lực suy nghĩ đáp án, một lúc sau mới trả lời:
- Có hai chữ, một là chữ Viên, hai là chữ Mãn. Còn nếu ghép hai chữ lại là Viên Mãn thì ý nghĩa cũng không khác biệt gì, chỉ là cường điệu hóa hơn một chút thôi.
Lập Thiên gật gật đầu đồng tình, nói:
- Vậy trong hai cái tên Tiểu Viên và Tiểu Mãn, ngươi thích cái tên nào hơn?!
Hàn Tuyết Liên ngẩn ngơ nói:
- Tiểu Viên hay Tiểu Mãn thì liên quan gì tới ta mà thích với không thích?!
Lập Thiên bực tức nói:
- Thì ta hỏi ngươi thích cái nào hơn thôi, ngươi phàn nàn cái gì?!
Hàn Tuyết Liên nhăn nhó đáp:
- Dĩ nhiên là Tiểu Viên rồi. Cái tên Tiểu Mãn nghe cứ như kẻ kiêu căng tự phụ ấy, cho cũng không ai thèm!
Lập Thiên đi xung quanh người Hàn Tuyết Liên mấy vòng xem xét đánh giá nửa ngày, nghe nàng chỉ ra cái tên bản thân yêu thích thì nói:
- Được rồi, ngươi thích cái tên Tiểu Viên chứ gì, để ta xem xét kỹ thêm một lần đã.
Dứt lời, Lập Thiên quay ngược thân hình một trăm tám mươi độ, sau đó lại đi quanh người Hàn Tuyết Liên thêm một vòng, ánh mắt láo liên đảo lên trên bộ y phục bó sát của nàng, dáng vẻ chăm chú không thể làm giả. Hàn Tuyết Liên trông thấy dáng vẻ thần thần bí bí đó của Lập Thiên thì không tránh khỏi hoang mang lo lắng, bần thần hỏi:
- Ngươi bắt ta lựa chọn giữa hai cái tên Tiểu Viên và Tiểu Mãn, vậy vì sao không phải là Tiểu Điệp hay Tiểu Bạch? Mấy cái tên đó cũng hay vậy, hơn nữa còn liên quan tới ta. Còn hai cái tên ngươi vừa đưa ra thì chẳng có quan hệ một chút nào, ngươi không cảm thấy vô lý ư?
Trong suy nghĩ của Hàn Tuyết Liên thì cái tên Tiểu Điệp sẽ liên quan đến Điệp Băng Cung, còn Tiểu Bạch thì sẽ liên quan tới chữ Tuyết, mà chữ Tuyết lại liên quan đến chữ Hàn. Thêm vào đó chính nàng cũng thích màu trắng, cho nên nếu Lập Thiên gọi nàng là Tiểu Bạch thì nàng cũng nguyện ý. Chỉ là không biết Lập Thiên nghĩ cái gì mà đưa ra hai cái tên Tiểu Viên - Tiểu Mãn khiến nàng không thể hiểu nổi, gần như là muốn đặt tên mới cho nàng vậy, làm sao nàng có thể chấp nhận được cơ chứ. Chỉ bất quá không để Hàn Tuyết Liên chờ đợi lâu, Lập Thiên sau khi sắp xếp câu từ kỹ càng thì cao giọng nói:
- Sao lại không liên quan? Ngươi gọi ta bằng cái tên Tiểu Khuyết, vậy đã từng nghĩ qua lý do tại sao ai cũng gọi ta bằng cái tên ấy hay chưa?! Nếu chưa thì để ta giải thích cho ngươi rõ. Trước tiên nói về thân thế của ta đi, ta vừa chào đời thì đã bị cha mẹ bỏ rơi, may mắn lắm mới được què gia gia nhặt về nuôi. Thế nhưng đến lúc ta năm tuổi thì què gia gia cũng bị người ta sát hại, chính thức trở thành cô nhi không nơi nương tựa, đây chính là Khuyết Thân.
- Còn nữa, tuổi trẻ của ta đói kém nghèo khổ, ngay cả nhà ở cũng chật chội dột nát, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngay cả học hành cũng không đến nơi đến chốn. Cho đến hiện tại, tuy rằng chỗ ăn chỗ ở đã không phải lo nhưng đều do tông môn cấp phát chứ không tự thân sở hữu thứ gì, tính ra vẫn thuộc vào giai cấp vô sản, hoàn toàn không phải dư giả như các thế gia hậu duệ hay vương tôn quý tộc, đây là Khuyết Phú.
- Chưa hết, ở trong tông môn ta có rất ít bạn bè nhưng lại có vô số kẻ thù, đây chính là Khuyết Hữu. Trong khi đó, tương lai của ta không thể trông cậy vào ai, chỉ có thể do ta tự nỗ lực cố gắng, khách quan nhìn tới thì cái tương lai đó quá đỗi tối tăm mù mịt, cao xa vời vời, đó chính là Khuyết Nghiệp. Dựa vào những yếu tố trên mà nói, cái tên Tiểu Khuyết dường như được sinh ra để dành cho ta rồi, ngươi nói có đúng không?
Lập Thiên tích cực giải thích một thôi một hồi, rút cuộc cũng đem đầu đuôi mọi chuyện nói ra một lượt, mà Hàn Tuyết Liên nghe xong thì như bừng tỉnh đại ngộ, hoàn toàn đồng tình với lý giải của hắn, tuy nhiên vẫn chưa nghe ra sự tình trong đây có liên quan gì đến việc đặt biệt danh cho nàng, bèn hỏi lại:
- Ngươi nói rất đúng, ngươi giải thích như thế thì không ai phản bác được. Nhưng thế thì có liên quan gì đến ta?
Lập Thiên bình thản đáp:
- Sao lại không liên quan gì tới ngươi! Ngươi nghĩ mà xem, số phận của ngươi trái ngược hoàn toàn so với ta, lúc ngươi sinh ra thì đã là tiểu thư khuê các, có phụ mẫu nuôi dưỡng, có gia tài bạc triệu, có kẻ hầu người hạ, có sự nghiệp truyền thừa, có tương lai rộng mở, có bạn bè vô số, có thân thích đông đảo. Hơn nữa chỉ mới hôm qua thôi, nhờ tham gia chiến tu phù chiếu mà ngươi thu được thần cung, đạt được Huyền Âm Thần Nữ truyền thừa, còn được tứ trưởng lão thu làm thân truyền đệ tử, được tông môn công nhận năng lực, tính ra biểu hiện của ngươi còn khủng bố hơn ba vị chân truyền đệ tử đương thời nhiều, nói là kỳ tài vạn năm có một cũng không sai.
- Thậm chí nội trong nay mai, không khéo hậu nhân thần tộc cũng sẽ nghe tin tìm tới, lúc đó lại đưa ra lời mời chào ngươi đến Thiên Nguyên du học, tiền đồ bất khả hạn lượng. Đến lúc đó, không chỉ mỗi bản thân ngươi mà Hàn gia của ngươi thậm chí Ứng Thiên Tông cũng được thơm lây, sẽ nhận được không biết bao nhiêu là chỗ tốt. Bằng vào nhiêu đó nội tình, đừng nói đem ngươi so với ta, ngay cả các thế gia hậu duệ, vương tôn quý tử hay là các vị chân truyền đệ tử trong tông cũng thấy ganh ghét đố kỵ nữa là, điều đó chẳng phải ám chỉ hai chữ Viên Mãn thì là gì?
Giờ đây, nghe Lập Thiên nói toạc móng heo ra thì Hàn Tuyết Liên mới hiểu lý do vì sao đối phương muốn dùng hai cái tên đó để đặt biệt danh cho mình. Nguyên lai là hắn đố kị với mình, cho nên mới lấy hai chữ Viên Mãn ra để đối với chữ Khuyết của hắn, chuyện khó cỡ đó mà cũng nghĩ ra được, đúng là loại tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi. Nghĩ đến đây, Hàn Tuyết Liên ngao ngán chép miệng nói:
- Ồ, thì ra là thế. Bất quá bổn tiểu thư vẫn không thích hai cái tên đó. Cái gì mà Viên với chả Mãn, nghe như con lợn béo vậy, không hay!!!
Hàn Tuyết Liên thẳng thừng phủ định ý tưởng của Lập Thiên vì cho rằng lời lý giải của hắn chưa thể thuyết phục được nàng. Càng không ngờ tới Lập Thiên vừa nghe nàng nhắc đến con lợn béo thì lập tức vỗ tay bôm bốp, nức nở khen:
- Tiểu nha đầu, ngươi cũng có ngộ tính đấy, vậy mà hiểu được ý tứ sâu xa trong lòng ta!
Hàn Tuyết Liên trợn mắt nhìn Lập Thiên với vẻ hoài nghi tột độ, chắc nịch hai cái tên Tiểu Viên - Tiểu Mãn ngoài ý tứ trước đó còn có dụng ý khác nữa, gằn giọng hỏi:
- Ngươi còn có ý tứ gì? Mau nói!
Lúc này, Lập Thiên mới nghiêm túc lên, càng tiến sát tới chỗ Hàn Tuyết Liên, sau đó lấy ra một tấm gương nhỏ dơ lên trước mặt nàng, ngón tay trỏ thì chỉ thẳng vào má nàng, nói:
- Đây, ngươi nhìn cho kỹ đi, khuôn mặt của ngươi tròn lẳn như quả đào lớn, thậm chí hai má cũng mũm mĩm như hai quả trứng gà, thế thì chẳng phải ý nghĩa của hai chữ Viên Mãn thì là gì?!
Hàn Tuyết Liên nghe giải thích mà miệng đắng lưỡi khô, cơ hồ không thể tin nổi vào tai mình, nàng làm sao cũng không thể tin nổi chỉ bằng nhiêu đó mà Lập Thiên đã quy kết cái tên Viên Mãn cho mình được. Nhưng còn chưa để nàng kịp nói gì thì Lập Thiên đã hạ tấm gương xuống phần ngực, tiếp đó là phần mông, tay chỉ tới đâu thì luôn mồm giải thích tới đó, nói:
- Còn nữa, thân hình của ngươi chỗ lồi chỗ lõm, chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần bé thì bé, rất là hài hoà ngăn nắp luôn. Ví như phần ngực này đi, vừa béo vừa mềm lại không kém phần tròn trịa, không nói cũng biết là viên mãn rồi. Còn cả phần mông nữa, nó nhô ra như ngọn núi thoải kia kìa, ta nói có sai đâu. Cả cái eo hình con kiến này này, cũng là một phiến thung lũng giữa thập vạn đại sơn nhấp nhô trập trùng chứ không kém. Tổng quan đánh giá, tướng tá của ngươi là cái dạng vượng phu ích tử mà trong sách tướng thuật đã viết, tính từ chân tới đầu chỗ nào cũng đầy đặn sung túc, không gọi là tiểu viên mãn thì gọi là gì?!
Vừa nghe tới đây, Hàn Tuyết Liên như nhận ra vấn đề Lập Thiên muốn đề cập đến là cái gì, bỗng chốc nổi điên lên như cọp cái, dương nanh múa vuốt hướng Lập Thiên gào lên:
- Tiểu tử thối, ngươi dám khinh nhờn bổn tiểu thư? Khốn kiếp, ta nhất định phải giết chết cái tên vương bát đản nhà ngươi. Aaaaahhhhhh...
Hàn Tuyết Liên rống lên một tràng, toàn thân khí cơ bạo phóng, rõ ràng là đã tức không chịu nổi, muốn đại khai sát giới đến nơi. Nhưng Lập Thiên đâu phải kẻ ngốc, khi nói xong mấy lời ấy thì hắn liền vắt chân lên cổ mà chạy, Viễn Li Thuật hay Phi Kiếm Thuật đều vận dụng ở mức tối đa, nhoáng cái đã mất tăm mất dạng từ lâu, làm sao để Hàn Tuyết Liên có cơ hội động thủ cơ chứ. Mặc kệ đối phương vừa kêu gào vừa đuổi theo phía sau, Lập Thiên vừa chạy vừa nói vọng lại:
- Ta mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, cái tên Tiểu Viên Mãn để dành cho ngươi chắc rồi. Một là Tiểu Viên, hai là Tiểu Mãn, ngươi không muốn nhận cũng phải nhận.
- Tiểu Viên - Tiểu Mãn cái con khỉ, ta phải đánh chết cái tên hỗn đản lòng dạ xấu xa nhà ngươi!