Mưa dầm không biết xuân qua, trời quang mới hay hạ đã nồng.
Kim Lăng lại trải qua mấy trận mưa lớn, trong không khí ẩm ướt mang theo mùi vị mưa núi sắp đến.
Sau quốc tang, toàn thành chìm trong lệnh cấm đi lại kéo dài.
Đêm xuống lạnh ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió và tiếng hạc kêu, ta vừa chập chờn ngủ thiếp đi thì bị tiếng đập cửa ở dưới lầu đánh thức.
Ta ở trên lầu lên tiếng: "Ai đấy?"
Người dưới lầu hạ giọng: "Phu nhân, mau chạy!"
Là Ôn Nương!
Ta gọi hai bà tử, cùng nhau xuống lầu, chỉ thấy Ôn Nương đang nằm sấp trên cửa, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch: "Vừa rồi ta nghe lén Hầu gia nói chuyện, tứ hoàng tử tối qua đã lên ngôi, thái tử Đông cung cùng thị vệ thân tín trốn khỏi hoàng cung, chính là trốn đến khu chợ!"
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của nàng, không giống như giả vờ, ta do dự mở hé cửa một khe nhỏ, lại thấy đằng xa lửa sáng rực trời, tiếng người ồn ào.