Lông mày rậm, mũi cao môi đỏ, đúng là một khuôn mặt hoàn hảo.
Anh ấy xách túi đeo chéo lên, cánh tay săn chắc rắn rỏi lướt qua vai tôi.
Mặt tôi hơi nóng lên, vội vàng che mặt ngồi xuống.
Không lâu sau khi chàng trai rời đi, những cô gái xung quanh cũng lần lượt rủ nhau bỏ đi.
Lúc này tôi mới phát hiện, cuốn sách chàng trai để trên bàn vẫn chưa mang đi.
Là "Love Letter" của Iwai Shunji.
Một góc của thứ gì đó lộ ra từ một trong các trang sách.
Tôi tò mò mở ra xem.
Một chiếc thẻ đánh dấu sách được kẹp bên trong.
[Xin chào, tôi tên là Giang Diệp, sinh viên năm tư Đại học Bắc Kinh. Xin lỗi đã mạo muội làm phiền, chỉ là... tôi muốn làm quen với cô từ rất lâu rồi.]
[Nếu có thể làm bạn, thì quán cà phê ở tầng một phía đông thư viện, vị trí cạnh cửa sổ, phong cảnh rất đẹp, cô có muốn đến xem không?]
Khi ở bên anh ấy, tôi hầu như không phải lo lắng gì.
Đi chơi anh ấy sẽ lên kế hoạch, ăn uống anh ấy sẽ nhớ khẩu vị của tôi, khi đi cùng nhau, anh ấy sẽ hơi lùi lại nửa bước so với tôi.
Tôi chỉ cần nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy anh ấy đi phía sau tôi, chăm chú lắng nghe tôi nói chuyện.
Không giống như khi ở bên Thẩm Lạc.
Luôn là tôi đuổi theo bước chân của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta luôn vội vàng đi phía trước, tôi bị bỏ lại phía sau bao xa anh ta cũng không để ý.
Giang Diệp thì hoàn toàn ngược lại.
Anh ấy nhỏ hơn tôi ba tuổi, nhưng lại rất chu đáo.
Sáng thứ năm hàng tuần anh ấy không có lớp.
Nhưng anh ấy vẫn sẽ dậy sớm, vượt qua nửa thành phố Bắc Kinh đến chỗ tôi, chỉ để mang cho tôi bữa sáng trước cổng Đại học Bắc Kinh mà tôi đã thèm thuồng từ lâu.
Súp cay, mì xào, bánh bao nhân cua, bánh tráng cuộn, bánh cuốn, bánh tét tre, không hề trùng lặp.
Sau khi ăn sáng của anh ấy ba tháng, tiền tôi chuyển cho anh ấy đều bị trả lại.
Mời anh ấy đi ăn, anh ấy cũng không đi.
"Có số tiền đó, chi bằng mua nguyên liệu về, anh nấu cho em ăn, tay nghề nấu nướng của anh rất tốt."
Nhưng cuối cùng, nguyên liệu cũng là do anh ấy mua.
Hai túi lớn đầy ắp, Giang Diệp xách lên một cách dễ dàng.