Dạo gần đây, nhiệt độ ở Hồng Kông dần tăng lên, báo hiệu một mùa hè nữa sắp đến. Khí hậu cận nhiệt đới ven biển khiến mùa hè đến sớm, thường từ tháng Năm đã bắt đầu nóng ẩm, những cơn mưa dồn dập nối tiếp nhau. Đến tháng Sáu, chỉ cần đi dạo một vòng trên phố, làn da cũng có thể bị cháy nắng.
Điều khiến người ta bất ngờ là cả thành phố như được phủ đầy hoa. Trên các con phố ở Vượng Giác, những chùm hoa Mộc Ngư nở bung rực rỡ, cả cây ngập tràn những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, trông như từng cụm tuyết mềm mại.
Biệt thự trên đỉnh núi là nơi tránh nóng lý tưởng. Sáng sớm, khi Trần Vi Kỳ thức dậy, cô thậm chí còn cảm nhận được sự mát lạnh. Trên núi thường có nhiều sương mù, lúc nào cũng bao phủ bởi sự mờ ảo, tạo cảm giác như lạc vào một chốn tiên cảnh tách biệt hoàn toàn với thế giới xô bồ bên ngoài.
Những ngày trời không mưa, buổi sáng trên đỉnh núi lại càng trong lành và sáng sủa. Từ đây, người ta có thể ngắm trọn vẹn khung cảnh bình minh và hoàng hôn đẹp nhất của Hồng Kông.
Đội ngũ đầu bếp trong biệt thự được Trang Thiếu Châu cẩn thận tuyển chọn, chuyên nấu các món Quảng Đông, Nhật Bản và Ý. Mỗi ngày, có người phụ trách mua sắm đưa nguyên liệu tươi mới lên núi.
Hoa tươi cũng được thay mới ba ngày một lần. Chú Huy, người rất giỏi về nghệ thuật cắm hoa, thường tạo ra những kiểu dáng độc đáo, làm ngôi nhà trở nên sinh động. Tuy nhiên, mấy ngày nay chú Huy không có ở đây, những đóa hồng chỉ được cắm đơn giản trong bình. Mỗi sáng đi học, San Nghi đều rút vài cành, nói là để tặng cho Della.
Còn chú chó nhỏ tên Bảo Bảo thì chẳng hề quý trọng hoa, thường xuyên gặm nhấm làm cánh hoa rơi đầy sàn. Dù vậy, điều nó yêu thích nhất vẫn là chiếc bể cá lớn trong nhà. Mỗi ngày, nó đều dành cả nửa tiếng ngồi trước bể, tương tác từ xa với những "bạn cá" của mình.
Khắp Hồng Kông, không nơi nào sánh được với biệt thự này – một thiên đường tránh xa thế tục.
Nhưng vì Trang Thiếu Châu không có ở đây, Trần Vi Kỳ luôn cảm thấy không khí dường như thiếu đi điều gì đó. Sáng sớm thức dậy, cô thậm chí theo thói quen bước ra ban công, dựa vào lan can nhìn về phía bể bơi xanh biếc lấp lánh nước.
Người đàn ông ấy mỗi ngày đều bơi ở đây vào lúc bảy giờ sáng. Những đường nét cơ bắp quyến rũ trên lưng anh ẩn hiện trong làn nước, đôi tay rắn chắc tạo nên từng vòng sóng nước gợn quanh.
Trần Vi Kỳ nhận ra rằng, cô nhớ anh nhiều hơn mình tưởng.
Thế giới của cô đã bị Trang Thiếu Châu lấp đầy từ lúc nào không hay. Buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, hay lúc nửa đêm, ở bất kỳ thời điểm nào, anh đều để lại dấu ấn của mình.
Nhìn bể bơi trống trải, cô khẽ thở dài. Không được thấy anh chàng đẹp trai bơi lội vào buổi sáng, cô cảm thấy tinh thần chẳng mấy phấn chấn. Ngáp một cái, cô kéo chiếc váy ngủ dài chấm gót bằng lông đà điểu bước vào trong. Trên giường, một chú chó săn Ý nhỏ đứng hiên ngang, sủa một tiếng đầy kiêu hãnh.
Tay chân mảnh khảnh, cổ mảnh khảnh, eo mảnh khảnh, đến cái đuôi cũng mảnh.
"Đồ chó gầy." Trần Vi Kỳ liếc mắt, chẳng buồn quan tâm.
Bảo Bảo: "?"
Dù là "chó gầy", nhưng khi được ăn mặc chỉn chu, nó cũng rất đẹp trai. Trần Vi Kỳ đã chọn cho Bảo Bảo một sợi dây xích đính đá quý, những viên đá màu hồng phấn kết hợp với bộ lông xám bóng bẩy, trông vô cùng sang chảnh.
Người giúp việc báo với cô rằng Bảo Bảo ở nhà rất nghịch ngợm, thường xuyên chạy nhảy khắp nơi và té ngã, khiến mọi người lo lắng nó sẽ bị gãy xương. Phải cần hai người khỏe mạnh mới trông nổi nó. Cả ngày, con chó nhỏ chạy tới chạy lui khắp căn biệt thự rộng lớn, nhìn mà buồn cười.
"Hôm nay mang con đến công ty. Mhông được chạy nhảy lung tung trong văn phòng của mẹ." Trần Vi Kỳ ôm lấy nó, nghiêm túc như đang dạy một đứa trẻ, vừa nghiêm khắc vừa yêu chiều.
Lúc này, cuộc gọi video của Trang Thiếu Châu đến. Trần Vi Kỳ khẽ mỉm cười, bấm nút nhận.
Những ngày qua, sáng 7 giờ 30 và tối 9 giờ 30, cô luôn nhận được cuộc gọi video của anh đúng giờ. Là một người kiên trì và luôn có ý thức về thời gian, Trang Thiếu Châu khiến người khác dần hình thành một chiếc đồng hồ sinh học vô hình. Đến đúng giờ đó, cô lại nhớ đến anh một cách tự nhiên.
Ở đầu bên kia màn hình, bầu trời đêm tối đen. Cảnh quay không rõ ràng và sáng sủa như phía Trần Vi Kỳ, mà bao phủ bởi một sắc thái lạnh lẽo, âm trầm.
Bầu trời xám xịt, người đàn ông vừa bước ra từ một tòa lâu đài cổ kính mang phong cách Gothic, ánh đèn rực rỡ phía sau hắt sáng cả bóng dáng anh. Vừa đi, anh vừa cầm điện thoại. Trần Vi Kỳ nhìn rõ bộ trang phục của anh – một bộ đồ đông: vest xám, khoác ngoài là chiếc áo măng tô đen cao cấp.
Rất hiếm khi cô thấy Trang Thiếu Châu mặc đồ dày như vậy. Hồng Kông không có mùa đông thực sự, cũng chẳng bao giờ có tuyết.
Cô nghe thấy tiếng gió lạnh rít qua ở phía bên kia màn hình.
"Chào buổi sáng, người đẹp." Trang Thiếu Châu lịch thiệp mỉm cười qua màn hình. Nhìn thấy chú chó nhỏ trong lòng cô, anh cũng ân cần chào: "Chào buổi sáng, Bảo Bảo."
Người đàn ông đeo găng tay da màu đen. Đôi găng làm từ da cừu mềm mịn, ôm sát từng ngón tay thon dài của anh. Chiếc điện thoại hơi rung lắc, chỉ hiện rõ trong vài giây rồi lại hạ xuống. Không hiểu sao, hình ảnh đó lại khiến Trần Vi Kỳ cảm thấy quyến rũ.
"Bên anh trông lạnh quá." Trần Vi Kỳ nói. "Hôm qua đâu có lạnh thế này."
"Chiều nay anb vừa đến Dublin. Mấy ngày gần đây bất ngờ có đợt không khí lạnh, trời rét hơn nhiều." Trang Thiếu Châu giải thích, sau đó chủ động báo cáo lịch trình: "Buổi chiều anh phải gặp ông Ward để bàn chuyện hợp tác, buổi tối tiện thể tham gia tiệc gia đình của ông ấy. Mới kết thúc xong."
"Bên ngoài gió to quá. Anh phải quàng khăn vào, đừng để bị cảm."
Trang Thiếu Châu khẽ cười, đôi mắt nâu đậm dưới ánh đèn đêm trông gần như đen thẳm. "Em đang lo cho anh."
Câu nói của anh khiến Trần Vi Kỳ thấy kỳ lạ. Cô ôm chú chó trong lòng, vô thức dùng cằm cọ lên đầu nó, giọng nói tự nhiên: "Anh là chồng em, tất nhiên em phải lo cho anh."
Trang Thiếu Châu nghe thấy hai chữ "chồng em," nét cười bên khóe môi càng sâu hơn. Anh nhẹ nhàng đáp: "Nghe như một cái bẫy."
"... Bẫy gì cơ?"
"Em muốn lén làm chuyện gì đó sau lưng anh, nên mới dỗ ngọt anh trước."
"......." Trần Vi Kỳ trừng mắt nhìn vào đôi mắt thản nhiên, ung dung trong màn hình. "Có cần em để Mike báo cáo hành tung của em với anh 24/7 không?"
Màn hình rung nhẹ, cảnh quay từ ngoài trời chuyển sang trong xe. Trang Thiếu Châu ngồi ngay ngắn, chỉnh lại điện thoại để cô nhìn thấy rõ ánh mắt anh. Trên màn hình, khuôn mặt hai người đều được phóng to, vẻ đẹp nam tính và quyến rũ của anh, cùng nét dịu dàng, sắc sảo của cô, đều được khắc họa rõ ràng.
Lúc này, không còn tiếng gió lạnh rít qua nữa, mà thay vào đó là không gian ấm áp và sáng sủa trong xe.
Trần Vi Kỳ cũng nhìn thấy trong ánh mắt Trang Thiếu Châu tràn đầy nỗi nhớ nhung.
Nhưng giọng điệu của anh vẫn rất bình thản, từ tốn: "Chỉ là nhắc nhở nhỏ thôi. Anh rất tin tưởng vợ anh. Chỉ đôi lúc nhắc cô ấy đừng lơ là mà thôi, không có gì to tát cả."
Trần Vi Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười.
Thật là bất công! Anh đi công tác châu Âu nửa tháng, cô chẳng lo lắng gì việc anh có thể thu hút "hoa đào" phiền phức, thế mà ngược lại, anh lại nghi ngờ cô sẽ lén lút làm chuyện mờ ám.
Cô có thể làm gì được chứ?
Gần đây, Trần Vi Kỳ bận đến mức chẳng có thời gian thở. Hai tháng qua, không khí tại trụ sở tập đoàn luôn căng thẳng. Những lời đồn về việc cậu cả tranh quyền bắt đầu râm ran khắp nơi, không ai rõ tin tức này bắt nguồn từ đâu. Có người nói tập đoàn sẽ gặp biến động lớn. Giá cổ phiếu của nhiều công ty con trong tập đoàn tăng giảm bất thường, sau khi tăng vọt thì lại lao dốc. Không ít cổ đông nắm giữ cổ phần của các công ty con đã đồng loạt bán tháo cổ phiếu.
Chỉ còn một tháng nữa là đến cuộc bầu cử Hội đồng Quản trị. Không khí trong tòa nhà trụ sở tập đoàn CDR như ngưng đọng lại vì áp lực. Ai nấy đều tập trung làm việc, không dám lơ là. Cách đây hai ngày, Trần Vi Kỳ còn bị Trần Huyên Trung gọi vào văn phòng, dò hỏi một cách khéo léo về những hành động gần đây của Trần Bắc Đàn.
"Ba à, mấy lời đồn đại này năm nào chẳng có, con nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Bắc Đàn thật sự bị oan. Nếu ba không tin Bắc Đàn, hay là... ba cứ cách chức CEO của anh ấy đi, rồi để con làm thử xem sao!"
"Đừng nói linh tinh. Con mà làm CEO, thì ngày nào cũng bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, rồi chồng con sẽ đến đây trách ba vì làm khổ con mất."
"Vậy thì đưa Trần Bắc Đàn sang Mỹ đi! Dù sao anh ấy cũng đang bận yêu đương, chẳng tập trung làm việc gì cả." Cô khéo léo chuyển chủ đề.
"Thằng ấy yêu đương à?" Trần Huyên Trung bất ngờ khi nghe tin về chuyện tình cảm của con trai cả. "Con biết cô gái đó là ai không?"
Trần Vi Kỳ cười ngây thơ, như một cô gái 17 tuổi chưa hiểu sự đời, ném ra một quả "bom khói": "Hình như là bạn học hồi xưa của anh ấy. Cô gái đó xuất thân từ gia đình nghệ thuật, ông ngoại là nghệ sĩ vĩ cầm, mẹ là vũ công, rất có khí chất. Ba à, ba cứ coi như không biết đi, đừng hỏi anh ấy làm gì. Con cũng chỉ vô tình phát hiện thôi, vì dạo này anh ấy đi làm cứ lơ đễnh, lúc nào cũng lén ra ngoài hẹn hò."
Lời nói của cô khiến tâm trạng Trần Huyên Trung lên xuống không yên. Đối với người con cả có phong cách mạnh mẽ, lạnh lùng hơn cả mình, ông ta vừa tự hào lại vừa dè chừng. Tự hào vì con trai tài giỏi, là niềm kiêu hãnh của một người cha. Nhưng dè chừng vì Trần Bắc Đàn luôn giữ khoảng cách với ông ta sau biến cố năm đó. Dù bề ngoài cha con vẫn thân thiết như trước, nhưng con người luôn cảm nhận được những cảm xúc tinh tế.
Quyền lực trong tay ông ta cuối cùng cũng sẽ phải trao lại cho Trần Bắc Đàn. Nhưng ông cần phải "dạy dỗ" anh ta, không thể để anh ta dễ dàng nắm lấy quyền lực như vậy.
Nếu Trần Bắc Đàn muốn tranh quyền, chắc chắn anh ta sẽ không chọn con gái của một gia đình bình thường. Một "gia đình nghệ thuật" cùng lắm thì chỉ thuộc tầng lớp trung lưu danh giá. Nhưng nếu anh ta thực sự chọn một cô gái như vậy, ông ta lại cảm thấy không yên tâm. Điều đó không hợp lý chút nào. Hôn sự của các cô con gái trong nhà đều rất vừa ý ông ta, còn chuyện hôn nhân của con trai cả cũng phải môn đăng hộ đối, có tiếng tăm, giúp mở rộng ảnh hưởng của gia tộc, giống như ông ta đã làm trước đây.
"Ba à, ba không định phá vỡ đôi uyên ương này chứ?" Trần Vi Kỳ cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta, giọng nói hạ thấp nhưng vẫn giữ nụ cười.
Trần Huyên Trung nhìn con gái với vẻ hiền từ. "Sao con lại nói thế?"
"Ba không đồng ý chuyện của con với Chu Tễ Trì, thì chắc chắn cũng sẽ không đồng ý chuyện của anh Bắc Đàn và cô gái kia."
"Vi Vi... Ba thật sự chỉ muốn tốt cho con. Con nhìn con và Thiếu Châu bây giờ xem, chẳng phải rất hạnh phúc sao? Chu Tễ Trì có thể cho con cuộc sống như hiện tại không?" Ông ta nặng nề nói.
Trần Vi Kỳ mỉm cười, nhưng lòng đã lạnh lẽo không còn chút cảm xúc. "Vậy ít nhất ba cũng cho phép anh trai con được hẹn hò với cô ấy trong hai năm. Anh ấy đã làm việc chăm chỉ cho tập đoàn bao nhiêu năm nay, không có lấy một cuộc sống riêng. Ba không nỡ, đúng không?"
Cuối cùng, Trần Huyên Trung thở dài. "Ba biết rồi, Vi Vi."
"Con cảm ơn ba."
Nụ cười của Trần Vi Kỳ rạng rỡ khi bước ra khỏi văn phòng chủ tịch. Nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại, nét mặt cô trở nên lạnh lùng, như một chiếc mặt nạ được thu vào gọn gàng. Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình họ Trần đều sở hữu kỹ năng này một cách thuần thục.
Chỉ khi ở trước mặt Trang Thiếu Châu, cô mới không cần đeo mặt nạ, thường xuyên thể hiện sự bướng bỉnh của mình.
"Vậy nên, mỗi ngày anh gọi video hai lần chỉ để kiểm tra em, đúng không? Trang Thiếu Châu, anh đúng là đồ khốn."
Trên màn hình nhỏ, gương mặt sắc nét và sâu thẳm của người đàn ông hiện lên. Anh nở nụ cười mờ nhạt: "Bảy giờ sáng và chín giờ tối, em có thể làm gì xấu chứ?"
"Anh tự hiểu trong lòng mình đi."
Trang Thiếu Châu đổi tư thế, thoải mái tựa vào ghế máy bay hạng nhất. "Được thôi, để chứng minh anh hoàn toàn tin tưởng vợ mình, ngày mai anh sẽ không gọi video nữa."
"Thế nào?" Anh lịch sự hỏi.
Trần Vi Kỳ không muốn, nhưng ngoài miệng vẫn bướng bỉnh, cô nhướng mày: "Được thôi, dù sao em cũng chẳng muốn nhìn thấy anh."
Trang Thiếu Châu khẽ cười. Hai người trò chuyện thêm vài câu trước khi Trần Vi Kỳ đến giờ đi làm, và cuộc gọi video mới kết thúc.
Tại trụ sở chính của tập đoàn CDR, không khí vẫn bận rộn như thường lệ. Nhân viên đeo thẻ làm việc vội vã bước vào thang máy. Sảnh tầng một rộng rãi và sáng sủa, được thiết kế rất thân thiện, không cứng nhắc như nhiều công ty công nghệ hay bất động sản khác. Một số thương hiệu con của tập đoàn còn mở quán cà phê và tiệm bánh tại khu vực thương mại tầng một, khiến không gian ngập tràn hương thơm ngọt ngào của bánh nướng và sữa.
Khi quẹt thẻ bước vào khu thang máy nội bộ, bầu không khí trở nên khác hẳn, phảng phất mùi hương cao cấp, lạnh lùng và sang trọng.
Dạo gần đây, Trần Bắc Đàn không có mặt ở Hồng Kông. Anh ta đến đại lục để thị sát các cửa hàng cùng một nhóm lãnh đạo cấp cao. Chuyến đi kéo dài hai tuần, đi qua tám thành phố, một cách hiệu quả để chuyển hướng sự chú ý tại thời điểm nhạy cảm này.
Trong thời gian này, Trần Vi Kỳ tạm thời thay mặt anh ta thực hiện quyền điều hành của Ủy ban Chấp hành tập đoàn. Tất cả những văn bản cần chữ ký của CEO đều được gửi đến văn phòng cô, và trợ lý đặc biệt của Trần Bắc Đàn, Henry, cũng được để lại để hỗ trợ cô.
Henry và Mỹ Du – trợ lý của Trần Vi Kỳ – đều là những người được "Quỹ giáo dục Tinh Anh" của tập đoàn tài trợ đi du học. Sau khi tốt nghiệp, họ quay về làm việc cho tập đoàn. Henry đã luôn đi theo Trần Bắc Đàn và là một trong những cánh tay đắc lực được anh ta tín nhiệm nhất. Anh ấy còn học được cả phong thái lạnh lùng như sếp mình.
Đã có lúc Trần Vi Kỳ cảm thấy Henry chẳng khác nào một cỗ máy biết đi.
"Tổng giám đốc Trần, đây là văn bản của công ty EP xin bổ sung kinh phí tài chính cho quý sau. Ông chủ ý kiến rằng văn bản này cần được đưa ra bàn thảo tại hội đồng quản trị."
"Đây là bản thảo báo cáo tài chính quý I của tập đoàn năm nay, chưa gửi lên hội đồng quản trị. Giám đốc Dương nhờ cô xem qua trước."
"Đây là tài liệu—"
Trần Vi Kỳ ngắt lời: "Henry, dạo gần đây anh trai tôi có phải đã cố gắng hẹn gặp Giám đốc Kim không?"
Henry hơi khựng lại, khuôn mặt vẫn bình thản như nước, chỉ duy trì nụ cười chuyên nghiệp: "Chuyện này tôi không rõ."
"Không phải anh là người sắp xếp lịch hẹn cho anh ấy sao? Anh ấy đã hẹn hai lần, nhưng Giám đốc Kim đều từ chối gặp."
Henry im lặng.
"Kim Lâm vốn là người khôn ngoan, luôn giữ lập trường trung lập. Nếu chưa nhìn thấy thắng lợi rõ ràng, bà ấy sẽ không gặp anh trai tôi. Nhưng một khi thắng lợi đã rõ ràng, anh ấy cũng chẳng cần phiếu của bà ấy nữa."
Henry tiếp tục giữ im lặng, nhưng ánh mắt nhìn Trần Vi Kỳ bắt đầu có chút khác lạ. Mãi một lúc lâu, anh ấy mới chậm rãi nói: "Cô biết rõ ông chủ đang làm gì sao..."
Trần Vi Kỳ đưa ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng. "Đừng nói với anh ấy là tôi biết. Henry, anh giúp tôi sắp xếp hẹn gặp Giám đốc Kim xem tối nay bà ấy có rảnh không. Mời bà ấy ăn món Ý mà bà ấy thích."
Henry thoáng lộ vẻ khó xử. "Điều này không ổn lắm, tổng giám đốc Trần. Ông chủ sẽ không muốn cô gặp bà ấy. Hơn nữa..."
Hơn nữa, ngay cả Trần Bắc Đàn mà Kim Lâm còn cố tình tránh mặt, thì làm sao lại chịu gặp Trần Vi Kỳ? Hai năm trước, Trần Vi Kỳ từng làm con gái của Kim Lâm khóc. Chuyện đó Kim Lâm vẫn để bụng, nhiều năm qua không có chút thiện cảm nào với cô, và điều đó cũng ảnh hưởng đến thái độ của bà ấy đối với Trần Bắc Đàn.
Nguyên nhân là Trần Bắc Đàn luôn bênh em gái, không chịu thừa nhận cô sai, thậm chí còn trách ngược lại Kim Lâm không biết dạy con.
Trần Vi Kỳ cười nhạt: "Không cần quan tâm chuyện đó. Không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi. Anh cứ đi hẹn trước. Nếu bà ấy không chịu gặp tôi, tôi sẽ tự có cách."
Henry gật đầu, nhanh chóng đi thực hiện nhiệm vụ.
Kim Lâm là cô cả của nhà họ Kim ở Macau, giàu có và quyền lực. Mười năm trước, bà ấy đã mạnh mẽ đầu tư vào tập đoàn CDR, trở thành một trong những cổ đông lớn không thuộc dòng họ Trần, và giữ vững vị trí trong hội đồng quản trị suốt nhiều năm qua.
Nếu Trần Bắc Đàn muốn đảm bảo chiến thắng cuối cùng, anh ta nhất định phải có được lá phiếu của Kim Lâm.
Lời mời đã được chủ động gửi đi. Đúng như dự đoán của Trần Vi Kỳ, Kim Lâm viện cớ bận rộn từ chối. Thậm chí bà ấy còn chủ động gọi điện lại cho Vi Kỳ, niềm nở gọi cô là "bà Trang" đầy vẻ thân thiện, rồi giải thích rằng con gái bà ấy vừa trở về từ London, bà ấy cần dành thời gian chăm sóc con.
Lấy lý do con gái để từ chối, hai bên đều hiểu rõ dụng ý phía sau. Trần Vi Kỳ mặt ngoài tươi cười, nhưng trong lòng thầm chửi bới. Dẫu vậy, cô không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.
Trong hai ngày liên tiếp, cô chủ động đến tận văn phòng của Kim Lâm, ngồi chờ cả buổi sáng ngoài cửa. Kim Lâm cố ý phớt lờ cô, nhưng Vi Kỳ vẫn ung dung như không. Cô yêu cầu trợ lý mang máy tính và bàn phím đến phòng khách của Kim Lâm, thậm chí còn mang theo bộ tách trà riêng của mình, tạo cảm giác như cô sẵn sàng "đóng đô" ở đây.
Dù bề ngoài điềm nhiên, trong lòng Vi Kỳ không ngừng bực bội. Đây là lần đầu tiên cô bị người ta phớt lờ như vậy.
Ngay cả khi dự tiệc trà cuối tuần với những người bạn xã giao, cô vẫn không thể tập trung vì công việc cứ quẩn quanh trong đầu.
"Tanya, sao trông cô ủ rũ thế? Hay là chồng đi xa, không được 'bồi bổ' nên tinh thần suy sụp à?"
"Đúng đúng, chắc chắn là đói khát rồi! Nhìn triệu chứng này là biết ngay, kiệt sức hết rồi."
"Anh Trang mạnh mẽ lắm nhỉ?"
Trần Vi Kỳ liếc mắt lạnh lùng: "Đủ rồi nhé mấy người."
Một cô bạn cười ngọt ngào: "Dạo này Mia cũng buồn đau vì tình lắm, chẳng chịu ra ngoài. Lần trước tôi đi dạo trên núi gặp cô ấy, mắt thâm quầng cả hai bên luôn!"
"Chắc lại thất tình rồi. Nghe đâu lần này cô ấy cãi nhau to với cậu Trịnh đấy. Mà cậu Trình cũng kỳ lạ, dỗ dành một chút là xong, chẳng hiểu sao cứ phải căng thẳng."
Trần Vi Kỳ khẽ cau mày.
Một người phụ nữ khác ghé lại, vẻ bí mật: "Tối nay chị họ tôi có tổ chức một buổi tiệc ở Gia Thuận Công Quán. Là hoạt động của câu lạc bộ chị ấy, nhiều trai đẹp lắm, toàn người mẫu lai từ nước ngoài mời về. Có đi không? Gọi Mia đi cùng luôn, thất tình thì sao? Sờ thử cơ bụng trai đẹp là hết buồn ngay, đảm bảo hiệu quả!"
Trần Vi Kỳ định ngăn không cho họ kéo Mia vào chuyện này thì một người khác nhanh chóng mời cả cô: "Tanya, cô cũng đi đi! Chồng cô đang ở nước ngoài, đây là cơ hội vàng đấy. Đừng nói là không muốn đi nhé. Đừng bảo là có chồng rồi thì không dám ra ngoài chơi? Chỉ uống rượu, nhảy múa với trai đẹp thôi mà, có làm gì xấu đâu. Chồng cô quản chặt quá đấy?"
Những người khác cũng hùa theo: "Tanya, tôi không nhận ra cô nữa rồi! Đường đường là cô chiêu nhà họ Trần mà lại bị chồng quản. Phải như tôi đây này, mỗi lần đi chơi là chồng còn đưa đón tận nơi."
"Nói thật, nếu tôi có một ông chồng mạnh mẽ như cậu Trang, tôi cũng chẳng cần phải ra ngoài nhìn người khác đâu."
Trần Vi Kỳ cảm thấy khó xử, không muốn đi nhưng bị đẩy vào tình thế không thể từ chối. Nếu cô không tham gia, chắc chắn sẽ bị gắn mác "bị chồng quản nghiêm", thật là mất mặt.
Cô vốn là người hiếu thắng, không bao giờ chịu thua kém ai, càng không muốn mất mặt trước bạn bè.
"Tôi vừa nhắn cho Mia, cô ấy bảo sẽ đi!"
Thật là đáng giận! Đến cả Dịch Tư Linh, một người lúc nào cũng như học sinh tiểu học, còn đồng ý đi. Nếu cô không đi, chắc chắn sẽ bị Dịch Tư Linh chế nhạo không thương tiếc!
Ngay lập tức, Trần Vi Kỳ nở nụ cười ngọt ngào: "Đi chứ, chuyện hay như vậy sao tôi không đi? Đừng đùa ——— là tôi quản chồng tôi đấy, hiểu chưa?"
Cô đang giận Trang Thiếu Châu, vì anh nói không gọi video thì đúng là không gọi thật, ba ngày liền không thèm liên lạc với cô.
Trần Vi Kỳ cảm thấy mình đã nuông chiều anh quá mức, để anh ngày càng tùy tiện.