Trong một xã hội thấm nhuần văn hóa Nho giáo, ý nghĩ này có thể xem là đại nghịch bất đạo, nói trắng ra chính là ép vua thoái vị. Đối với những gia tộc lớn như họ, quyền lực của người cha là một thứ thần thánh, không thể xâm phạm.
Trần Vi Kỳ chỉ từng nghĩ thoáng qua, chợt lóe lên, chưa bao giờ dám nghĩ sâu xa. Rốt cuộc, cô vẫn mềm lòng, hoặc có lẽ chưa đủ nhẫn tâm, không nghĩ đến việc dùng cách tàn nhẫn như vậy.
Thật ra cũng không cần thiết, chỉ cần chờ đợi, mọi thứ sẽ thuộc về họ. Nhưng Trần Bắc Đàn muốn tự mình giành lấy.
Trần Bắc Đàn tàn nhẫn hơn cô, lạnh lùng hơn, và cũng điên cuồng hơn. Đây là chuyện thành bại của kẻ mạnh, một khi thất bại, có thể Trần Bắc Đàn sẽ mất quyền thừa kế.
Không lạ gì khi anh ta từng hỏi: "Nếu một ngày em phải chọn giữa anh cả và ba, em sẽ chọn ai?"
Anh ta đã quyết định sẽ hành động từ lâu.
Tim Trần Vi Kỳ đập nhanh, nhưng cả người lại bình tĩnh đến lạ thường. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô ăn hết miếng bưởi chua trong bát. Đầu lưỡi đọng lại vị đắng. Bưởi là quả lai giữa cam và bòng, thuộc họ cam quýt. Nhưng Trần Vi Kỳ chỉ thích ăn cam ngọt thuần túy, cô không thích bòng, chanh, hay bất kỳ loại quả nào có vị chua.
Đây là lần đầu tiên cô ăn hết loại trái cây mà Trần Bắc Đàn yêu thích. Hóa ra nó lại chua và chát đến vậy.
Trần Vi Kỳ nhắn tin cho Fiona, quản lý tài chính cá nhân của mình, yêu cầu đối phương tổng hợp toàn bộ tài sản dưới tên cô, gồm tiền mặt, bất động sản, cổ phần, cổ phiếu, và quỹ tín thác.
Nếu Trần Vi Kỳ là một người lý trí và điềm tĩnh, cô nên khuyên Trần Bắc Đàm đừng mạo hiểm, khuyên anh ta nhẫn nhịn. Hoặc thậm chí nói rằng: Thực ra ba đối xử với họ không tệ.
Nếu Trần Bắc Đàn nhất quyết không nghe, cách an toàn nhất là cô không tham gia, đứng ngoài cuộc, giữ mình hoàn toàn sạch sẽ, giả vờ không biết gì về chuyện này.
Dù ba hay anh cả nắm quyền, thì cô vẫn là cô ba của nhà họ Trần, cô vẫn có tất cả như bây giờ. Cô nên lựa chọn nước đôi, giữ mối quan hệ tốt với cả hai, đó mới là cách thực sự vì bản thân.
Nhưng cô lại là một người phụ nữ điên cuồng. Làm bất kỳ việc gì, cô đều không màng đến tương lai, không để lại đường lùi, quyết định đặt cược tất cả vào ván bài này.
Tình yêu cũng vậy. Cô yêu ai, sẽ yêu hết lòng.
Tối nay, cô dự định ngủ lại tại nhà họ Trần. Trang Thiếu Châu và Trần Bắc Đàn trò chuyện đến khuya, giữa chừng anh nhắn tin hỏi cô ở một mình có buồn không. Không thấy trả lời, chắc chắn là không buồn, thậm chí không có thời gian nhìn vào điện thoại.
Khi Trang Thiếu Châu trở về, đèn trong phòng vẫn sáng, căn phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp. Nhưng Trần Vi Kỳ đã ngủ trên giường, không đắp chăn, ôm chặt con cún đang tỏa hơi ấm, trông giống như một nàng tiên cá đang say ngủ. Chú cún cũng rất hưởng thụ, để chân lên vai Trần Vi Kỳ, rúc đầu vào lòng cô mà ngáy khò khò.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng thật yên bình, khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Thì ra khi anh không ở đây, cô và chú cún lại vui vẻ đến vậy.
Trang Thiếu Châu mỉm cười, cởi áo vest, ném lên ghế sofa, rồi nhẹ nhàng bước đến. Nhưng khi lại gần, anh phát hiện chú cún không chỉ nằm trong lòng cô mà còn tự tiện vùi cái miệng ướt nhẹp của mình vào khe trắng ngần thơm tho của cô. Quá đáng lắm rồi!
Trần Vi Kỳ mặc chiếc váy ngủ lụa màu hồng nhạt, dây mảnh hở cổ. Phần ngực lộ ra một mảng trắng mịn, với tư thế nằm nghiêng, hai khối tuyết trắng như sắp tràn ra ngoài. Viền ren mong manh chỉ đủ che lấp hai nụ anh đào nhỏ.
Sắc mặt Trang Thiếu Châu lạnh đi, yết hầu khẽ chuyển động. Anh vốn định đắp chăn cho cô, không muốn đánh thức cô, nhưng bây giờ lại ghen tị với một con chó, đến mức không còn giữ được vẻ điềm tĩnh của mình.
Anh tháo đồng hồ và khuy măng sét, sợ những vật sắc nhọn làm xước làn da của Trần Vi Kỳ. Xắn tay áo lên, để lộ cánh tay mạnh mẽ, anh chuẩn bị ra tay. Thực ra chú chó trông nhỏ nhưng lại khá nặng, nằm bẹp trong lòng Trần Vi Kỳ. Anh phải tốn không ít sức mới tách được một người một chó ra khỏi nhau.
Động tác không thể nào nhẹ nhàng.
Bảo Bảo mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy một đôi mắt sắc lạnh hơn cả ánh nhìn của Trần Bắc Đàn đang chằm chằm nhìn nó.
"Áuuuuu..." Nó rên rỉ một tiếng nhỏ, thân hình như con kiến bắt đầu run lên trong lòng bàn tay của Trang Thiếu Châu.
Với vóc dáng cao lớn, thân hình cường tráng, anh như một con mãnh thú khổng lồ đứng trước chú chó nhỏ.
Trang Thiếu Châu nắm lấy hai chân trước của nó, nhấc bổng lên, mắt đối mắt với nó: "Nhóc con, ai cho mày ngủ ở chỗ không nên ngủ hả?"
Hai chân mảnh khảnh của Bảo Bảo buông thõng trong không trung, cái đuôi phe phẩy, đôi mắt đầy oan ức: "Áu...!"
"Mày không có ổ hay sao? Cứ phải nằm trong lòng mẹ mày à?"
.............
"Đến mức đó luôn hả?"
.............
"Miệng mày hôi rình, chân cũng hôi, mày không biết à?"
.............
Rõ ràng Trần Vi Kỳ ngày nào cũng dành ra mười phút để đánh răng cho Bảo Bảo. Nếu cô bận, sẽ có người giúp việc làm thay. Ngoài đánh răng, còn rửa chân rất cẩn thận.
Bị hỏi ba câu liên tiếp như tra khảo, Bảo Bảo cảm thấy bị sỉ nhục, vùng vẫy muốn thoát ra. Động tĩnh này làm Trần Vi Kỳ tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, nhìn thấy Trang Thiếu Châu đang giáo dục chú chó, ngáp một cái, giọng nói vừa tỉnh ngủ vẫn còn hơi mềm nhũn, trách yêu bằng giọng Quảng Đông: "Anh làm gì nó thế?"
Trang Thiếu Châu đáp: "Nó cần được dạy dỗ."
"....... Nó làm gì đắc tội với anh à?" Trần
Vi Kỳ vừa buồn cười vừa tò mò.
Cuối cùng Trang Thiếu Châu cũng "đại xá", đặt Bảo Bảo xuống. Chú chó thông minh vô cùng, dù không hiểu mình đã sai ở đâu, nhưng vẫn cúp đuôi chạy thẳng về ổ, không dám quay đầu lại.
"Nó được nuông chiều quá rồi." Trang Thiếu Châu ngồi xuống mép giường, ánh mắt vô tình lướt qua vết sáng lấp lánh trên ngực Trần Vi Kỳ. Đó là dấu vết nước dãi của chú chó để lại.
Anh nhíu mày, đứng dậy lấy khăn ướt khử trùng từ bàn trà, rất cẩn thận lau cho cô.
"Nuông chiều cũng là do anh, anh còn cưng nó hơn cả em đấy." Trần Vi Kỳ bật cười, khẽ đánh tay anh. "Này, làm gì vậy!"
"Im nào." Anh nắm chặt cổ tay cô, tiếp tục lau. "Lúc em ngủ nó li.ếm ngực em, em không cảm thấy gì à?"
"Hả?" Trần Vi Kỳ ngẩn người, sau đó lẩm bẩm với vẻ bất đắc dĩ: "Đúng là con chó hư."
"Quá hư. Từ giờ không cho nó lên giường em nữa. Nếu lần sau anh thấy, anh sẽ ném nó xuống." Giọng Trang Thiếu Châu lạnh lùng và đầy uy quyền.
Trần Vi Kỳ bật cười thành tiếng, cảm thấy anh thật buồn cười vì sự chiếm hữu thần kinh này: "Trang Thiếu Châu, không phải anh nói sẽ kiềm chế à? Sao ngay cả một con chó mà anh cũng ghen được thế?"
Động tác lau của anh khựng lại, lúc này mới nhận ra đúng là mình đang ghen với một con chó.
"Không hề." Anh cúi đầu, lạnh nhạt phủ nhận.
Trần Vi Kỳ không nói thêm, để mặc anh cẩn thận lau sạch trước ngực mình. Anh lau ba lần liền. Sau khi lau xong, lại cúi đầu ngửi thử. Hương thơm nhẹ nhàng như sữa tỏa ra khiến anh như muốn chìm đắm mãi trong đó.
Người xưa có câu: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
Cánh tay Trang Thiếu Châu như hai con mãng xà quấn chặt lấy eo cô, cúi đầu áp sát. Anh dùng lưỡi thô ráp của mình, li.ếm dọc từ xương quai xanh xuống đôi nhũ hồng ẩn sau lớp ren, như muốn phủ kín từng tấc da thịt cô bằng dấu vết của mình.
Trần Vi Kỳ mềm nhũn đi rất nhanh, ánh mắt mơ màng nhìn chùm đèn pha lê trên trần nhà, mỗi sợi dây thép đều treo những viên pha lê xanh nhạt chưa được mài giũa, muôn hình vạn trạng.
Những âm thanh dính ướt, không kìm nén nối, vang lên trong tai. Cô khẽ rên rỉ, âm thanh mỏng và cao như tiếng kêu yếu ớt của chú chó nhỏ ban nãy.
Trang Thiếu Châu hôn cô rất lâu, sau đó lại cúi xuống hôn lên môi cô.
Chăn gối mềm mại bị hai người đè xu.ống, đến cả không khí cũng như bị ép ra ngoài. Anh nắm lấy cằm Trần Vi Kỳ, cắn nhẹ khóe môi cô, chạm môi lên sống mũi, hai má. Những nụ hôn dồn dập xen lẫn hơi thở nóng rực.
Trần Vi Kỳ gần như phát điên, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên như vậy.
Người đàn ông trên người cô không cho cô cơ hội suy nghĩ, nhẹ nhàng vén lớp ren trên váy ngủ lên. Chất liệu vải mềm mại như mây chạm vào làn da cô rồi trượt xuống dọc theo đôi chân thon dài, cuối cùng mắc lại ở cổ chân.
Chiếc váy ngủ vốn rất ngắn, chẳng thể che đậy được hành động nửa dịu dàng, nửa mạnh mẽ của anh lúc này.
Hai chân cô bị ép đặt lên vai rộng và đầy sức mạnh của anh, anh bế cô như bế một đứa trẻ, để tiện cúi xuống hôn lên làn da mềm mại. Đôi môi ấm áp quấn lấy, để lại dấu đỏ như hạt anh đào chín mọng, đôi môi anh như một con rắn nhỏ luồn lách, không bỏ sót bất kỳ khoảng trống nào.
Trân Vi Kỳ khó nhọc vươn tay kéo chiếc gối lại, úp lên mặt mình. Những tiếng thở và rên rỉ bị gối che đi, chỉ còn những âm thanh mơ hồ thoát ra.
Hơi nóng trong phòng như đọng lại, bao trùm lấy cả không gian.
Cô như một quả trái cây chín mọng bị dập nát giữa cơn mưa nhiệt đới. Khi Trang Thiếu Châu muốn bế cô vào phòng tắm để làm sạch, cô không còn sức mà nhúc nhích, chỉ lắc đầu từ chối.
Anh đành phải đi tắm trước, sau đó quay lại bế cô vào khi cô đã nghỉ ngơi đủ.
Đến khi dọn dẹp xong, trời đã khuya.
Sau khi có một bài học nhớ đời, Bảo Bảo đã cuộn tròn trong ổ của mình, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến Trang Thiếu Châu động lòng. Anh bước đến xoa nhẹ đầu nó, như để an ủi.
Ánh đèn chính được tắt đi, chỉ còn lại chiếc đèn ngủ mờ mờ. Trần Vi Kỳ dựa vào lồng ng.ực vững chắc của Trang Thiếu Châu, nghe từng nhịp tim mạnh mẽ của anh vang lên.
Anh nhận ra cô động đậy vài lần, bèn hỏi: "Không ngủ được à?"
Cô lại cựa mình, dù cơ thể thoải mái nhưng đầu óc không thể yên ổn được. Cô đang đứng trước ngã rẽ sinh tử, ai mà đủ vô tư để ngủ yên trong tình cảnh này.
Trần Vi Kỳ xoay người, chống tay lên ngực anh, hỏi với giọng nghiêm túc: "Trang Thiếu Châu, em hỏi nếu, chỉ là nếu thôi."
Anh khẽ cười: "Nếu cái gì?"
"Nếu một ngày nào đó em thua đến mức chẳng còn gì, anh vẫn sẽ đối xử tốt với em chứ?"
Câu hỏi lạ lùng khiền trái tim anh hơi rung động. Anh có cảm giác mãnh liệt rằng cô không hỏi vu vớ. Với tính cách của Trần Vi Kỳ, cô chưa bao giờ là người hay lo xa. Chỉ khi đối mặt với những khó khăn thực sự vượt khỏi tầm kiểm soát, cô mới để lộ sự bất an.
"Tại sao em lại nói vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Cô lắc đầu, phủ nhận. Giọng nói dịu dàng trong ánh sáng lờ mờ tựa như sợi tơ quấn lấy trái tim anh: "Không có gì đâu. Chỉ là em nghĩ tới nên hỏi vậy thôi."
"Đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa."
Trang Thiếu Châu ôm lấy eo cô, truyền cho cô sự vững chãi. Giọng anh trầm thấp nhưng chắc chắn: "Anh sẽ không để em thua đâu, Trần Vi Kỳ. Anh sẽ khiến em luôn luôn thắng, mãi mãi thắng."
Thực ra, việc giúp đỡ Trần Bắc Đàn không mang lại lợi ích gì cho Trang Thiếu Châu. Anh là người ngoài, không nên can dự vào chuyện gia đình nhà họ Trần. Chỉ cần sơ suất nhỏ, anh cũng có thể tự rước họa vào thân. Việc đứng về phía anh vợ để chống lại cha vợ là hành động trái đạo, sẽ bị người đời dị nghị. Nếu ông nội anh biết chuyện, chắc chắn sẽ mắng anh không biết trời cao đất dày.
Nhưng Trần Bắc Đàn từng nói rằng: "Trần Vi Kỳ nhất định sẽ chọn tôi."
Cũng chính vì vậy, Trang Thiếu Châu thấy sợ. Anh sợ rằng một ngày nào đó cô biết chuyện này, sẽ ngốc nghếch lao vào vũng lầy mà không màng hậu quả.
Vậy thì để anh làm.
Chẳng phải Trần Vi Kỳ muốn cả đời được rạng rỡ sao? Anh sẽ bảo vệ để cô mãi mãi rạng rỡ, giữ cho vương miện trên đầu cô luôn sáng chói như mới.
Đó là lời hứa anh đã trao cho cô.
Trần Vi Kỳ khẽ mỉm cười, đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Trang Thiếu Châu, khẽ cọ trán mình vào trán anh. Hơi thở dịu dàng của cô như rơi nhẹ lên mặt anh:
"Cảm ơn anh, Trang Thiếu Châu. Cả đời em tranh đấu, chưa từng thua bao giờ. Em cũng tin mình sẽ không thua."
.............
Sau Tết, các nơi bắt đầu quay trở lại làm việc. Những cô gái hiện đại, thanh lịch trong những bộ đồ công sở cầm ly cà phê, vội vã bước vào tòa nhà văn phòng. Khu Trung Hoàn của Hồng Kông lại trở nên nhộn nhịp với những tòa nhà chọc trời, xe cộ tấp nập không ngừng.
Khi thị trường chứng khoán mở cửa trở lại, trong ba ngày liên tiếp, cổ phiếu của tập đoàn CDR tăng mạnh một cách bất thường. Một lượng lớn vốn ẩn danh đổ vào, khiến các nhà đầu tư đánh hơi được tín hiệu từ dòng vốn, cũng lập tức lao vào tranh giành mua cổ phiếu của CDR.
Không ai biết rằng, đằng sau đó có hai thế lực tài chính lớn đang âm thầm thu mua cổ phiếu lẻ của CDR trên thị trường.
"Sếp, ngoài chúng ta ra, còn có một nguồn vốn khác, không rõ từ đâu. Tôi đã kiểm tra qua, đối phương che giấu rất kỹ. Địa chỉ đăng ký là ở nước ngoài, rất có thể là công ty vỏ bọc. Có cần tiếp tục điều tra không?"
Thư ký Bạch tỉ mỉ quan sát một tuần rồi mới báo cáo với Trang Thiếu Châu.
Thực ra, các tài khoản mà anh sử dụng để thu mua cổ phiếu CDR cũng được che giấu qua nhiều lớp, ngay cả Ủy ban Giám sát Chứng khoán điều tra cũng không thể lần ra mối liên hệ với nhà họ Trang. Người điều hành trực tiếp không đặt tại trong nước.
"Không cần điều tra. Đối phương không có ác ý, cứ để vậy đi."
Thư ký Bạch gật đầu đầy lo lắng: "Rõ, thưa sếp."
Anh ta cũng không rõ tại sao sếp lại huy động một lượng vốn lớn đến thế để thu mua cổ phiếu của CDR. Chẳng lẽ sếp muốn đầu tư vào CDR?
Anh ta không dám đoán bừa. Vừa mới được điều từ Zimbabwe về, anh ta vẫn chưa quen với nhịp độ hiện đại hóa của Hồng Kông. Da đã đen sạm đi một vòng, người cũng thô ráp hơn. Ngày nào cũng chỉ biết ăn với làm việc, trông như con sói đói bị bỏ đói suốt cả tháng.
Buổi sáng, Trần Vi Kỳ vừa tham gia liên tiếp hai cuộc họp lớn. Khi cô rời khỏi phòng họp ở trụ sở tập đoàn, vừa quay đầu lại đã thấy Trần Bắc Đàn đang bị một nhóm cổ đông vây quanh. Anh mặc bộ vest chỉn chu, dáng vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh, toát ra khí chất của người nắm chắc phần thắng.
Trần Vi Kỳ khẽ cười, chờ khi ánh mắt của Trần Bắc Đàn nhìn tới, cô nhẹ nhàng quay bước, hít một hơi sâu rồi tao nhã đi vào thang máy.
Sự ăn ý giữa anh em họ không cần ngôn ngữ. Cả hai đều hiểu đối phương đang làm gì, nhưng chẳng ai nói ra.
Khi quay về công ty của mình, cô nhận được điện thoại của Trang Thiếu Châu:
"Trưa nay em có rảnh không?"
"Ăn trưa thì được, làm việc khác thì đừng hòng."
Anh cười, hỏi ngược lại: "Làm việc khác là làm gì?"
"Em sẽ không tới văn phòng anh đâu."
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười trầm thấp, có hơi bất lực: "Anh đâu có h.am m.uốn đến mức đòi lên giường với em vào giữa trưa. Anh gửi địa chỉ nhà hàng qua cho em rồi, gần công ty em thôi. Tự lái xe qua nhé, anh không chiều em nữa đâu."
Trần Vi Kỳ hừ một tiếng, cúp máy. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Thư ký dẫn vào một người phụ nữ trẻ, diện bộ đồ công sở màu trắng. Cô ấy cười nhẹ, dáng đi ung dung, trông rất thanh lịch và chuyên nghiệp, khoảng tầm 28-29 tuổi. Khi đứng trước bàn làm việc của Trần Vi Kỳ, cô ấy đứng thẳng tắp, gật đầu chào: "Tổng giám đốc Trần, chào cô. Hôm nay tôi tới nhận việc."
Đây chính là cô thư ký từng lọc trà hai lần cho cô ở trụ sở chính của Thịnh Huy lần trước.
Trần Vi Kỳ đã chi một mức lương hậu hĩnh để mời người của Trang Thiếu Châu về.
Trần Vi Kỳ mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy rất hài lòng. Dù là khí chất, ngoại hình hay năng lực làm việc đều khiến cô hài lòng.
"Làm việc ở chỗ tôi, dù lương cao hơn nơi cũ, nhưng công việc chắc chắn sẽ phức tạp và vất vả hơn. Cô đồng ý chứ?"
Người phụ nữ trả lời: "Tôi biết, chắc chắn cô không trả lương để nuôi người rảnh rỗi."
Trần Vi Kỳ gật đầu hài lòng: "Cứ làm quen công việc một tuần trước đã. Tôi sẽ bảo Mỹ Du hướng dẫn cô. Có gì không hiểu thì cứ hỏi cô ấy. Ở đây không cần quá căng thẳng, dù tôi có khó tính đến đâu cũng không khó bằng sếp cũ của cô. Đương nhiên, tôi cũng không tệ bằng anh ấy đâu."
Người phụ nữ bật cười, liên tục gật đầu.
"Điều quan trọng nhất." Trần Vi Kỳ dặn dò trước: "Không được làm gián điệp hai mang, cũng không được báo cáo chuyện của tôi cho sếp cũ của cô. Nếu tôi phát hiện, chắc chắn sẽ đuổi cô ngay lập tức."
"Đương nhiên rồi. Cô yên tâm, tôi chỉ có một sếp duy nhất."
Tâm trạng của Trần Vi Kỳ rất tốt. Buổi trưa, cô tự lái xe đến nhà hàng mà Trang Thiếu Châu đã đặt sẵn.
Đó là một quán trà kiểu cũ của Hồng Kông, phong cách sang trọng nhưng mang đậm hơi thở hoài cổ. Những chiếc bàn gỗ mun đen bóng được chạm khắc hoa văn tinh xảo, bát sứ men lam sáng bóng vừa được khử trùng, cầm lên còn hơi nóng.
Trang Thiếu Châu đến sớm hơn cô, đang ngồi sau bình phong, dáng vẻ ung dung thưởng trà. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ hoa, chiếu lên khuôn mặt góc cạnh như được chạm khắc của anh.
Thực đơn đã được gọi sẵn, hầu hết đều là món cô thích, nên chẳng cần phải nhìn menu làm gì.
Bữa trưa diễn ra vui vẻ và thân mật, không khí tràn ngập sự ấm áp. Đến mức, khi ăn no lòng rồi, cô cũng bắt đầu thấy xao xuyến, thậm chí còn suy nghĩ xem lát nữa có nên đến khách sạn Rosewood hay không. Nếu không phải vì cú điện thoại phá đám ấy, chắc chắn ngày hôm nay của Trang Thiếu Châu sẽ rất tuyệt vời.
Điện thoại là từ Dịch Tư Linh.
Thấy tên hiển thị, Trần Vi Kỳ chẳng nghĩ ngợi gì mà nghe máy, nuốt nhanh viên bánh bao nhân trứng muối trong miệng.
"Gì——"
"Bực chết tôi rồi, bực chết tôi rồi!" Đầu dây bên kia, giọng người phụ nữ vừa nũng nịu, vừa giận dỗi, lại còn lẫn chút nghẹn ngào như đang khóc, khiến Trần Vi Kỳ nổi cả da gà.
"Trịnh Khải Quân, cái tên khốn nạn đó, dám cãi nhau với tôi!"
Trần Vi Kỳ: "............"
Trang Thiếu Châu nhìn cô, không hiểu chuyện gì, ánh mắt như hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cô lắc đầu, tiếp tục nghe Dịch Tư Linh đang như con mèo xù lông ở đầu dây bên kia: "Trần Vi Kỳ, tôi không chịu nổi nữa rồi! Tôi, cô cả nhà họ Dịch, cô gái đẹp nhất Hồng Kông, vậy mà lại có người đàn ông dám cãi nhau với tôi! Cô nói xem, đầu anh ta có vấn đề đúng không? Anh ta không định bắt tôi đi xin lỗi chứ? Anh ta bị điên rồi!"
Trần Vi Kỳ bất lực xoa thái dương: "Tôi đã bảo cô rồi, cô và anh ta không hợp nhau. Cô cứ nhất quyết phải đâm đầu vào. Bây giờ cô đang ở đâu?"
"Tôi đang ở Tinh Đỉnh........." Giọng bên kia nghẹn ngào, nghe đáng thương vô cùng.
"Đợi tôi tới."
Cúp máy, Trần Vi Kỳ quay sang nhìn Trang Thiếu Châu, ánh mắt đầy vẻ bất lực: "Xin lỗi, em có việc gấp, phải đi trước."
Trang Thiếu Châu khẽ nuốt nước bọt: "Ai gọi vậy?"
"Dịch Tư Linh. Cô ấy bị bắt nạt. Em không thể không đi."
"Đợi anh bảo họ gói đồ ăn lại. Anh đi cùng em." Trang Thiếu Châu bình tĩnh nói. Anh thật sự muốn xem cái việc "gấp đến mức phá bữa trưa" là chuyện gì!
"Không được. Anh và Trịnh Khải Quân là bạn thân chí cốt. Nếu cô ấy thấy anh, chắc chắn sẽ phát điên mất."
Trang Thiếu Châu: "..............."
"Tanya." Giọng anh trầm xuống: "Em không được phép cho người khác leo cay như vậy. Chẳng phải em với cô ấy chỉ là kiểu bạn bè plastic thôi sao? Cũng phải xếp sau anh chứ."
Trần Vi Kỳ hôn nhẹ lên má anh, như để xoa dịu cơn giận của người đàn ông này:
"Rồi rồi, đừng giận nữa. Cô ấy là mèo con của em, còn anh là chồng em. Khác nhau mà."