Tín Hiệu Bão Số 3

Chương 12: Cài áo kim cương xanh



"...Anh đến làm gì vậy?"

Trần Vi Kỳ nhìn ra Hương Cảng rực rỡ và chói chang, có cảm giác như mình vẫn chưa tỉnh rượu. Cô không thể tin nổi rằng Trang Thiếu Châu thực sự đang ở trước cửa.

"Trước khi đi làm định dẫn em đi ăn sáng."  Đầu dây bên kia dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng pha chút chế giễu: "Chỉ là không ngờ ai đó lại ngủ đến tận 10 giờ trong ngày làm việc."

Giọng điệu chế nhạo của anh làm gương mặt Trần Vi Kỳ hơi nóng lên. Cô không muốn để lộ những khía cạnh không phù hợp với hình tượng mình trước mặt người khác, như chuyện ngủ nướng, hay để mặt mộc.

Cô nhanh chóng rời khỏi chiếc giường ấm áp, cố giữ giọng bình tĩnh: "Đi ăn sáng thì được, nhưng mà tôi vừa mới thức dậy."

Cô đi chân trần, như một kẻ trộm trong chính căn nhà của mình, bước chân rất nhẹ, đi đến cửa chính, nhìn qua mắt mèo—

Hơi thở cô như bị nghẹn lại, anh thật sự đang ở đó.

Người đàn ông lười biếng tựa lưng vào tường, một chân hơi gập lại. Đường nét xương hàm sắc sảo kéo dài, biểu cảm trên mặt không rõ ràng, nhưng từ ngôn ngữ cơ thể của anh, cô có thể cảm nhận được rằng anh dường như đã chờ hơi lâu và bắt đầu mất kiên nhẫn.

Trần Vi Kỳ nhướn mày, giọng đầy tinh nghịch: "Tôi phải tắm, còn phải trang điểm nữa. Nếu anh Trang thực sự muốn mời tôi, vậy làm ơn chờ thêm 40 phút nữa."

"?"

Trang Thiếu Châu nghi ngờ rằng mình nghe nhầm. Giọng nói của cô đầy hiển nhiên, anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ phía bên kia điện thoại: đầu ngẩng cao, lưng thẳng như một con thiên nga kiêu kỳ.

Rất nhanh, âm thanh nước chảy róc rách vang lên từ ống nghe.

Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đúng 10 giờ, giọng nói mang theo chút âm u:
"Cô Trần, em chắc chắn muốn tôi đợi thêm 40 phút nữa ư? Tôi đã đứng ngoài cửa nhà em cả tiếng đồng hồ rồi."

"Hả?" Trần Vi Kỳ nhìn vào gương, đôi môi anh đào màu hồng nhạt khẽ mở ra vì kinh ngạc: "Anh đã... đợi một tiếng rồi?"

Cô lắp bắp, nói năng lộn xộn: "Không phải chứ... Trang, Trang Thiếu Châu, anh bị bi.ến thá.i à?"

Có ai bình thường lại đứng đợi trước cửa nhà người khác tận một tiếng đồng hồ như thế chứ?

Cậu hai nhà họ Trang đã bao giờ bị mắng là bi.ến thá.i chưa? Việc đứng chờ bên ngoài nhà một người phụ nữ và bị từ chối thẳng thừng đã vượt qua cả nhận thức của thư ký Bạch.

Thư ký Bạch lặng lẽ lùi lại một bước, nghe thấy sếp của mình tức đến mức bật cười: "Đúng vậy, tôi là bi.ến thá.i. Không bi.ến thá.i thì cũng chẳng làm được chuyện này."

Trang Thiếu Châu khó chịu kéo lỏng cà vạt, rút từ túi áo vest ra một hộp thuốc lá. Vì tay còn lại đang cầm điện thoại, anh chỉ có thể dùng một tay đẩy nắp hộp, lấy ra một điếu thuốc rồi ngậm lên môi. Một loạt động tác thể hiện sự bực bội nhưng vẫn ung dung phong độ.

Ngay cả thư ký Bạch, một người đàn ông cứng rắn thẳng thắn, cũng không thể không cảm thán: quả thật sếp rất xuất sắc, tất nhiên, cô Trần còn xuất sắc hơn. Anh ta nhạy bén bước lên giúp ông chủ châm thuốc.

Ở đầu dây bên kia, Trần Vi Kỳ chống tay lên mép bồn rửa mặt. Tối qua cô vừa uống rượu, vừa thức khuya, lại vừa buồn lòng. Lúc này, đôi mắt trong gương của cô u ám, không chút sức sống.

Cô nhìn mình trong gương mà cảm thấy chán ghét, vừa bực bội, vừa tủi thân. Cô xả giận qua điện thoại: "Anh nổi cáu cái gì chứ? Cũng đâu phải tôi bắt anh đợi lâu như vậy! Tôi không ăn nữa!"

"Anh tự đi mà ăn!"

Trang Thiếu Châu chỉ hơi gắt giọng một chút, là cô phản ứng như thể bị uất ức vô cùng. Điếu thuốc trên tay anh cháy xì xèo, trong lòng anh như có gì đó cào nhẹ qua, ngứa ngáy. Anh muốn gãi, nhưng đó là nơi trái tim, không với tới được. Anh chỉ có thể trầm lặng hít một hơi thuốc, rồi thở ra một làn khói mờ.

Anh áp điện thoại sát vào tai, những tiếng thở dài uất ức của cô vang lên rõ ràng trong loa, như vây quanh tai anh: "Tôi không nổi cáu với em, cô Trần. Cũng đâu có nói là không đợi."

"Tôi đợi thêm một tiếng nữa, được không?"

Giọng nói của anh dịu dàng, tựa như sóng biển cuộn trào trong màn đêm, dù qua điện thoại nhưng hơi thở của anh dường như đang ngay sát tai cô. Cô chợt nhớ đến việc hôm qua bị anh ôm vào lòng, hơi thở nóng bỏng của anh khiến tai cô mềm nhũn.

Trang Thiếu Châu nghe thấy đầu dây bên kia hơi thở nhẹ lại một chút. Sau một hồi im lặng, cuộc gọi bị cúp máy.

Trần Vi Kỳ vội vàng ngắt điện thoại, không hiểu sao tai cô nóng bừng lên. Cô tiện tay cầm lấy một chai nước cân bằng da, áp lên tai để hạ nhiệt.

Cô bực mình vì tai mình quá nhạy cảm, chỉ một cuộc gọi cũng có thể khiến đối phương trêu chọc được.

"Đồ lăng nhăng." Cô khẽ mắng.

Mắng thì mắng, nhưng cô cũng không thể để Trang Thiếu Châu đứng ngoài cửa đợi mãi, chẳng có lý nào như vậy. Cô không phải kiểu người hay giận dỗi trẻ con. Vì thế, cô gọi lại cho anh, nói cho anh mật mã vào nhà, và cảnh báo:
"Anh chỉ được phép ở phòng khách và bếp, không được vào bất kỳ chỗ nào khác."

"Dép mới ở ngăn dưới cùng. Cuối cùng, nhấn mạnh một lần nữa, không được lại gần phòng ngủ chính."

Trang Thiếu Châu hiểu rõ cô đang ngầm chỉ điều gì, anh không để tâm, bật cười:
"Cô Trần, tôi không hứng thú với việc nhìn trộm em tắm đâu."

"Đinh" một tiếng, từ loa điện thoại vang lên âm thanh mở cửa. Trần Vi Kỳ biết anh đã vào trong. Cô vừa định nói "anh cư xử cho đúng mực", thì đã nghe giọng nói trầm trầm dịu dàng từ đầu dây bên kia: "Nếu tôi muốn nhìn, tôi sẽ nói thẳng với em. Sau này cưới rồi, tắ.m chu.ng là chuyện rất bình thường."

Trần Vi Kỳ đã c.ởi s.ạch sẽ, không mảnh vải che thân, không tránh khỏi cảm giác rùng mình khi bị cơn gió lùa qua như thể có luồng gió xuyên qua nhà. Ngón chân cô vội vàng bước nhanh vào phòng tắm:
"Ai thèm tắ.m ch.ung với anh, đồ h.áo s.ắc!"

Lần đầu tiên trong đời bị chửi là "háo sắc", Trang Thiếu Châu bình thản cất điện thoại.

Sau khi vào nhà, thư ký Bạch lấy đôi dép mới, hết sức cung kính đặt dưới chân Trang Thiếu Châu. Chú chó cưng của Trần Vi Kỳ – Bảo Bảo – nghe thấy tiếng liền chạy từ phòng ngủ ra, lao vào chân anh.

Người đàn ông cúi xuống, cánh tay dài vòng lại, nhẹ nhàng bế chú chó nhỏ nặng chưa đầy 5kg lên như đang cầm một chiếc lông vũ. Nhớ lại lần trước đã dùng chú chó này để làm việc gì đó, anh tò mò hỏi: "Có bị phạt không?" Anh xoa nhẹ đuôi chú chó.

Bảo Bảo: "???"

Bước qua lối vào dài, anh đứng trước không gian mở hướng thẳng ra cảng Victoria. Ánh sáng rực rỡ như lụa mềm len qua các khung cửa kính lớn. Căn hộ này rất dễ chịu, thiết kế ba mặt kính giúp ngắm được toàn cảnh hòn đảo Hồng Kông.

Cửa ban công không khép chặt, gió nhẹ nhàng thổi tung lớp rèm mỏng và lan tỏa khắp căn phòng mùi hương ngọt ngào của hoa.

Đó là mùi hương từ cơ thể Trần Vi Kỳ – một loại hương hoa mang phong cách phương Đông, thoảng lạnh, nhưng càng cảm nhận lại càng thấy có gì đó vừa thần thánh vừa sa đọa.

Trang Thiếu Châu đặt chú chó lên ghế sofa, vỗ nhẹ lên đầu nó ra hiệu ngoan ngoãn. Sau đó, anh cởi nút áo vest, tháo ra và tùy tiện đặt lên lưng ghế.

Anh không mặc áo ghi-lê, chiếc áo sơ mi đen được là phẳng phiu, ôm sát cơ thể và được gài gọn vào cạp quần tây. Kích cỡ vừa vặn đến mức hoàn hảo, không chật cũng không rộng, tôn lên thân hình cao lớn, cơ bắp ẩn hiện sau lớp vải cao cấp.

Tay áo được cố định bằng hai chiếc kẹp kim loại bạc. Anh kéo ghế ngồi xuống, cánh tay hiện rõ cơ bắp mỗi khi chuyển động. Sau khi ngồi, anh yêu cầu thư ký Bạch mang máy tính xách tay và kính đến.

Từng cử động của anh đều tự nhiên và thư thái, không giống người khách lần đầu tới đây mà như người ghé thăm thường xuyên, thậm chí là chủ nhân thực sự của nơi này.

Đầy vẻ quyền uy, giống như vị trí chính thất.

Thời gian sau đó, Trang Thiếu Châu giải quyết một số công việc và gọi thêm một ly sữa yến mạch cùng bánh mì nguyên cám ít đường để lót dạ.

Anh là người rất chú trọng bổ sung năng lượng cho cơ thể và trí não. Thậm chí vào buổi sáng, anh cũng sẽ chọn những món giàu protein như thịt bò hay thịt cừu. Những miếng thịt đỏ tái, không nêm muối hay sốt, là món anh yêu thích.

Nhưng một chiếc bánh mì nhỏ không đủ với anh, chưa kể chú chó Bảo Bảo còn đứng chờ với ánh mắt đầy hy vọng.

Trang Thiếu Châu chưa từng nuôi chó, nhưng lại cư xử như một bậc phụ huynh chiều chuộng con cái. Chú chó muốn ăn bao nhiêu anh cũng cho, đến mức cả chiếc bánh mì đều vào bụng nó. Thậm chí, nó còn li.ếm mép định uống sữa yến mạch trong cốc của anh.

"Sếp, hay anh ăn thêm hai chiếc bánh quy nữa nhé?" Thư ký Bạch đau lòng đề nghị, rồi không biết từ đâu lấy ra một chiếc bánh quy socola.

Trang Thiếu Châu thậm chí không thèm liếc nhìn: "Cậu ăn đi, đừng cho Bảo Bảo ăn. Đồ có socola, chó mèo đều không được ăn."

Thư ký Bạch im lặng nuốt xuống thứ mà chó không được ăn: "..."

Bốn mươi phút là đúng bốn mươi phút, Trần Vi Kỳ xuất hiện đúng giờ. Từ phòng ngủ bước ra, cô mang theo mùi hương ấm áp sau khi tắm, mái tóc vẫn còn vương hơi nước, cô khẽ vuốt lại nó một cách tao nhã.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trang Thiếu Châu gõ nốt một từ tiếng Pháp cuối cùng, dùng ngón trỏ chỉnh lại gọng kính bạc trên sống mũi rồi quay đầu nhìn.

Mỗi lần cô ba nhà họ Trần xuất hiện đều hoàn hảo không tì vết, sáng chói như một viên kim cương tròn hoàn mỹ.

Chiếc áo sơ mi cắt may tinh tế tôn lên đường cong của cô. Vải áo cứng cáp, cổ áo buộc một chiếc nơ phồng xinh xắn. Váy ngắn là mẫu mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng vừa ra mắt đầu tháng, vẫn chưa được bày bán tại các cửa hàng. Tủ quần áo của cô luôn có những món đồ mới nhất, và mỗi khi chúng trở nên phổ biến ngoài thị trường, cô sẽ thuê người xử lý chúng đi.

Trang Thiếu Châu không đứng dậy, chỉ dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, ánh mắt khẽ nhấc lên, thẳng thắn dừng lại trên người cô vài giây. Anh lịch thiệp khen ngợi: "Hôm nay em rất đẹp."

Trên sống mũi cao của anh là một cặp kính, khiến anh trông có vẻ tri thức hơn thường ngày. Dù vậy, khí chất mạnh mẽ của anh vẫn không hề bị che lấp. Anh giống như một tiến sĩ xuất sắc vừa tốt nghiệp từ Ivy League, sẵn sàng khuấy đảo phố Wall.

Trần Vi Kỳ nhìn anh vài giây, sau đó nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt: "Chẳng lẽ tôi không đẹp mỗi ngày sao?"

Tâm trạng cô có vẻ tốt, còn đùa giỡn đôi câu với anh.

"Hôm nay lại càng rực rỡ hơn." Trang Thiếu Châu lười nhác chỉnh lại gọng kính, môi nở một nụ cười mỏng manh.

Trần Vi Kỳ khẽ nhíu mày, có chút khó chịu khi nhìn anh đeo kính. "Thật đáng ghét," cô lườm một cái rồi cúi đầu chơi với chú chó Bảo Bảo, tiện miệng hỏi:
"Trước đây chưa từng thấy anh đeo kính."

Trang Thiếu Châu tháo kính xuống, xoa nhẹ sống mũi: "Chỉ khi nhìn màn hình máy tính, nếu không mắt sẽ mỏi."

Thị lực của anh không có vấn đề, nhưng mắt dễ bị mỏi và khô. Bác sĩ khuyên anh bổ sung vitamin A, lutein, và đeo kính chống bức xạ khi dùng các thiết bị điện tử. Vì thế, anh thường xuyên ăn cà rốt.

"Ồ." Trần Vi Kỳ vừa xoa đuôi chú chó vừa lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ đâu đó, đưa cho anh: "Anh xem đi."

Trang Thiếu Châu nhận lấy, mở ra thì thấy bên trong là một chiếc kẹp cà vạt, không phải đính hồng ngọc mà là một viên kim cương xanh tuyệt đẹp.

Ánh mắt sâu thẳm của anh gần như bị ánh sáng rực rỡ và độ tinh khiết hoàn hảo của viên đá xanh kia làm bừng sáng. Viên kim cương được cắt hình trái tim, không rõ là ngẫu nhiên hay có chủ ý đặc biệt.

"Cho tôi sao?" Anh cố ý hỏi dù đã biết câu trả lời.

"Không phải anh đã nhờ tôi tìm cho sao?" Trần Vi Kỳ hỏi lại.

Trang Thiếu Châu khẽ gật đầu, làm ra vẻ đã hiểu: "Hóa ra cô Trần hào phóng như vậy, tôi đòi là em đưa ngay."

Trần Vi Kỳ bị anh chọc tức, định thu lại chiếc kẹp thì anh lách nhẹ tránh, tiện tay nắm lấy cổ tay cô, siết nhẹ một chút rồi buông ra. Giọng anh trầm thấp như luồn thẳng vào tai cô: "Cảm ơn, tôi rất thích."

Kim cương xanh khiến anh thích hơn cả hồng ngọc.

Giọng nói của anh rất ấm, chỉ một câu nói bằng tiếng Quảng Đông cũng khiến nó mang theo sự dịu dàng khó tả.

Cổ tay bị anh nắm khiến Trần Vi Kỳ cảm thấy tê dại, đầu ngón chân cô bất giác co lại. Cô chỉ biết nhìn anh gỡ chiếc kẹp cũ xuống, thay bằng chiếc mới sáng rực.

Anh trông quý phái từ diện mạo đến khí chất, ngay cả một chi tiết nhỏ như cúc áo cũng toát lên vẻ kiêu hãnh và thanh lịch.

Trang Thiếu Châu đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo sơ mi vốn chẳng hề nhăn, rồi bước đến trước mặt cô. Anh cúi xuống nhìn cô, đôi mắt nâu trầm đậm như cà phê được chiết xuất từ vùng đất cao nguyên đón nhiều nắng và mưa.

Không hiểu vì sao, ánh mắt này làm trái tim Trần Vi Kỳ đập rất chậm.

Thư ký Bạch bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ, đây giống như một cảnh trong phim điện ảnh, nơi chàng trai tài năng và cô gái xinh đẹp tạo thành một cặp đôi hoàn hảo.

"Đi thôi, đi uống trà sáng. Đợi em mà tôi đói cả rồi." Người đàn ông đưa tay ra.

Trần Vi Kỳ nhìn bàn tay với những khớp xương rõ ràng, khẽ mím môi, sau đó nhẹ nhàng đặt tay mình lên. Gần như ngay lập tức, bàn tay cô bị anh nắm chặt.

Mỗi lần bị Trang Thiếu Châu nắm tay, cô đều cảm giác như bị một cơn bão nhiệt đới càn quét. Nhịp tim đập nhanh làm cô không thể nghĩ ngợi nhiều thứ khác, cũng khó bị cuốn vào những cảm xúc tiêu cực.

Cô quyết định thử một lần, dù là để bắt đầu một mối quan hệ mới, chuyển hướng sự chú ý, hay đơn giản chỉ để giữ hòa thuận trong hôn nhân sau này. Hoặc cũng có thể, chỉ để trấn an chính bản thân cô.

Cô không muốn mình trở nên tồi tệ mỗi khi đêm về. Cô là người luôn hướng về phía trước.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com