“Được rồi, tớ sẽ đi nói chuyện với bác sĩ, để cậu làm phẫu thuật sớm nhất có thể.”
Ngày tôi bỏ đứa bé, trời nắng rực rỡ.
Tôi nằm trong phòng phẫu thuật lạnh lẽo, cảm nhận từng chút một sự kết nối giữa tôi và con dần dần mất đi.
Mẹ con tâm linh tương thông, tôi đau đến mức tê dại.
Nhưng những khổ đau trên thế gian này quá nhiều.
Ngay từ khi sinh ra, con người vốn đã phải chịu nhiều đắng cay hơn là hạnh phúc.
Chính vì thế, những khoảnh khắc hạnh phúc mới trở nên quý giá.
Con xứng đáng được sinh ra trong một gia đình trọn vẹn, đầy ắp yêu thương.
Nhưng những điều đó, tôi – một người mẹ – lại không thể cho con được.
Tôi ở nhà Giang Tuế tĩnh dưỡng suốt một thời gian dài.
Công việc ở bệnh viện cũng tạm thời xin nghỉ.
Nghe Giang Tuế nói, dạo gần đây Chu Tế Trạch đi khắp nơi tìm tôi.
Tôi bật cười lạnh, không nói gì.
Tìm tôi để làm gì?
Khi anh ta ngủ với Tống Yên, e rằng đến tên tôi là gì cũng chẳng nhớ nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi sức khỏe hồi phục, tinh thần tôi cũng dần phấn chấn trở lại.
Những chuyện cần xử lý, cũng đến lúc phải giải quyết rồi.
Một quả bị thối nếu không vứt đi, thì cả rổ đều sẽ bị lây hỏng.
Tôi ủy thác luật sư soạn một bản thỏa thuận ly hôn và gửi thẳng đến tay Chu Tế Trạch.
Tối hôm đó, anh ta điên cuồng gọi cho tôi hàng chục cuộc điện thoại.
Hà tất phải vậy?
Lẽ ra anh ta nên nghĩ đến điều này từ sớm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi anh ta hết lần này đến lần khác dung túng cho Tống Yên phá hoại tình cảm vợ chồng chúng tôi, thì giữa tôi và anh ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Tối hôm đó, tôi chỉ gửi cho anh ta một tin nhắn.
【Mai anh ở nhà chờ tôi, chúng ta bàn chuyện ly hôn.】
Gửi xong tin nhắn, tôi dứt khoát tắt máy.
12
Một tháng không gặp, Chu Tế Trạch trông tiều tụy đi nhiều.
Ngay cả râu dưới cằm cũng chưa kịp cạo.
Tôi mở cửa, vừa vặn nhìn thấy anh ta chán chường ngồi trên ghế sô pha.
Dưới chân anh ta là những lon bia lăn lóc đầy sàn.
Tôi nhíu mày, chán ghét bước đến ban công mở cửa sổ.
Từ lúc tôi vào nhà, ánh mắt của Chu Tế Trạch vẫn dán chặt trên người tôi.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu đáng sợ.
“Tại sao đột nhiên muốn ly hôn?
“Tại sao lại không cần đứa bé của chúng ta?”
Tôi ngoảnh lại, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh ta.
Khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn tránh mặt không liên lạc với anh ta, đều nhờ Giang Tuế đứng ra che chắn giúp.
Chu Tế Trạch không chịu bỏ cuộc, mấy lần còn muốn đến nhà cô ấy tìm tôi.
Giang Tuế không ngần ngại xuống tay mạnh mẽ:
“Cô ấy vừa mới sảy thai, cơ thể vẫn còn rất yếu. Nếu anh không muốn hại c.h.ế.t cô ấy thì cứ việc đến đây.”
Chu Tế Trạch lúc này mới chịu dừng lại.
Tôi mím môi, ánh mắt nhìn anh ta lạnh lùng đến cực điểm.
“Mọi chuyện đã đi đến nước này, anh và tôi đều hiểu rõ trong lòng. Anh còn giả vờ ngu ngốc trước mặt tôi làm gì?”
Thấy vẻ mặt bình thản của tôi, Chu Tế Trạch kích động đập mạnh tờ đơn ly hôn xuống bàn.
Lực mạnh đến mức khiến tôi cũng giật mình.
“Tôi phải hiểu rõ cái gì?
“Thẩm Tư Du, chúng ta đã là vợ chồng bao năm nay, dù tôi có làm gì sai nhưng còn đứa bé thì sao?
“Đứa bé vô tội, vậy mà em thậm chí không nói một lời đã bỏ con đi. Đó là cốt nhục của chúng ta!”
Tôi nhìn anh ta, bỗng bật cười.
Cười đến mức nước mắt trào ra.
Những giọt nước mắt này, đương nhiên là vì đứa con chưa kịp chào đời của tôi.
Nếu anh ta muốn tranh luận với tôi, vậy hôm nay tôi sẽ nói rõ tất cả một lần.