Không ai dám ngăn cản. Với họ, cô là ân nhân cứu cả ngôi làng. Không cô, họ sớm còn.
Nửa năm , tai họa đến. Hạn hán kéo dài. Ngay cả con suối quanh làng từng bao giờ cạn cũng cạn khô. Danh tiếng của Thánh nữ lan xa, các làng lân cận bắt đầu mang lễ vật đến cầu xin cô giúp đỡ, hy vọng cô thể xin trời mưa, cứu lấy ruộng đồng.
, may mắn mỉm .
Cô thực hiện nghi lễ cầu mưa đến năm , mỗi đều lao biển nhảy múa, khi suýt bỏ mạng, nhưng bầu trời vẫn đổ xuống lấy một giọt nước.
Một tháng… nửa năm… một năm trôi qua. Thậm chí tới hai năm rưỡi, trời vẫn khô hạn đến đáng sợ. Mặc dù ngôi làng sát biển, nhưng chẳng hề lấy một cơn mưa.
Ban đầu dân còn kiên nhẫn. khi đến cả nước tích trữ cuối cùng cũng cạn, trẻ con, già c.h.ế.t dần vì khát, sự kiên nhẫn cũng biến mất theo.
Họ bắt đầu giận dữ. Họ cho rằng Thánh nữ còn giá trị nữa. Cô thể giúp làng an yên. Có lẽ vì cô cách “hầu hạ” Hải Thần nên mới khiến thần nổi giận và trừng phạt họ.
Địa vị Thánh nữ tụt dốc thảm hại. Người bắt đầu cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Mỗi ngày, cô vẫn sống trong cung điện nhỏ, ăn ngon mặc , nước tắm rửa, còn dân chúng ngoài đang c.h.ế.t khát từng ngày.
Tại một như thế tôn Thánh nữ? Tại một chẳng gì vẫn cung phụng đủ đầy?
Tất cả là của cô—họ nghĩ . Cô là nguyên nhân khiến cả làng khốn khổ.
Những mất con là những thể chấp nhận điều đó đầu tiên. Họ xông , đánh cô, cướp lấy vàng bạc trang sức cô. Thánh nữ từng lao động, từng đến khổ cực, nên cô thể phản kháng.
Tệ hơn nữa… đám đông bắt đầu xé toạc váy áo cô, mắng chửi cô xứng đáng mặc thứ lụa là quý giá như thế.
Mọi thứ nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát. Phụ nữ cướp của. Đàn ông cướp sắc.
Cô gái từng nâng niu như thần thánh suốt năm năm trời, chỉ trong một đêm xô xuống vũng bùn, trở thành món đồ chơi nền đất bẩn thỉu.
Mười tháng , Thánh nữ sinh một đứa bé trai.
Không ai cha đứa bé là ai, cũng ai dám nhắc đêm hôm đó họ những gì.
Nam Cung Tư Uyển
Chỉ rằng… kể từ khi đứa trẻ cất tiếng chào đời, trời bắt đầu đổ mưa.
Mưa rơi suốt năm ngày năm đêm.
Mưa cuốn trôi cát bụi, dịu lòng , và khiến niềm tin của dân làng trở .
Họ bắt đầu tin rằng đứa trẻ là con trai của Hải Thần. Rằng Thánh nữ mang giọt m.á.u của thần đến cho họ. Nhờ đứa trẻ đó, cả làng mới tha thứ, mới nước để tiếp tục sống.
Người dân một nữa cung phụng Thánh nữ.
Họ tin rằng sự tồn tại của cô là món quà của thần linh. Cô là của thần tử, là cứu rỗi. Họ tiếp tục thờ phụng cô như thần linh, và thậm chí tôn đứa con trai của cô là “báu vật” của cả làng.
Từ đó trở , Thánh nữ năm xưa trở thành Thủy Nguyệt Nữ Thần trong truyền thuyết.
Người tạc tượng cô, ghi hình ảnh cô bên bờ biển, cho con b.ú bằng đôi tay dịu dàng. Tượng của cô đặt trong từng nhà, ngày ngày hương khói.
Không ai còn nhắc đến những gì từng với cô.
Họ chỉ trời mưa, cuộc sống tiếp tục.
Còn quá khứ đau thương của Thủy Nguyệt Nữ Thần? Không ai quan tâm. Có lẽ chính vì từng trải qua địa ngục, nên giờ cô mới thần lực để phù hộ cho dân làng.
Vài thập niên , những thờ phụng Thủy Nguyệt bắt đầu “ ” cho quá khứ. Họ bào chữa cho hành vi của tổ tiên , cố gắng tô vẽ lịch sử bằng lòng ơn giả tạo.
Họ lý giải rằng thần lực của nữ thần truyền qua con cháu. Vì , nối dõi tông đường là điều thiêng liêng, con cái, là tội . Không kéo dài huyết mạch, là đang cắt đứt ơn huệ của thần.
Lục Thính An lặng lẽ bức tượng nữ thần thêm nữa.
Gương mặt dịu dàng của cô khắc sâu trong đá, như thể mang theo chút oán hận nào.
Cậu cố tưởng tượng khuôn mặt , khi kéo từ đỉnh cao xuống vực sâu.
Bị nhục, đánh đập, sinh con mà cha là ai, tất cả những điều đó lẽ để nỗi đau, sự căm giận, sự gào thét điên cuồng… Thế nhưng, bức tượng chỉ thể hiện sự dịu dàng và ôn nhu. Một phụ nữ sinh con, trở thành hiền lành.
Chính điều đó là vô lý nhất.
Chuyện xưa về Thủy Nguyệt Nữ Thần, và cả hình tượng của bà, từ đầu đến cuối đều ngược với bản năng con .
Bà tôn lên thành thần, chẳng qua vì cần một chỗ để ký gửi tâm lý. Một biểu tượng dễ chịu, dịu dàng, cam chịu và ngoan ngoãn.
Và quan trọng hơn câu chuyện quá giống với những phụ nữ đưa đến nơi .
Tượng Thủy Nguyệt Nữ Thần đặt ở đây, thể là vì tổ chức tất cả phụ nữ nơi giống như bà, phản kháng, oán hận, luôn sẵn sàng cho , và sẵn sàng vứt bỏ.
Khi cần họ, họ cho tất cả. Khi cần nữa, họ im lặng chịu đựng chỉ trích.
Tóm …
Phụ nữ, trong mắt bọn chúng, chẳng qua chỉ là một món phụ kiện sinh học mà thôi.
Lục Thính An đến từ một thời đại nơi nam nữ bình đẳng nên cái kiểu tẩy não bệnh hoạn khiến tài nào chấp nhận nổi.
Sau khi lau sạch từng vết m.á.u khô dính mặt tượng Thủy Nguyệt Nữ Thần, giơ tay định ném mạnh bức tượng xuống đất đập vỡ tan tành. khi tay chuẩn nện xuống, dừng .
Thứ đáng đập nát là bức tượng. Mà là cái tổ chức khốn kiếp , là bọn nó, cùng những “kim chủ” bệnh hoạn cao .
Lục Thính An tung một cú đá, đá thẳng tên đàn ông đang bất tỉnh sàn sang một bên. Rồi cầm lấy tượng nữ thần, đẩy cửa ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc vì hoảng loạn nên chú ý, nhưng giờ bước khỏi phòng, mới phát hiện, mỗi khi ngang một cánh cửa, bên trong đều vọng những âm thanh mơ hồ: tiếng rên, tiếng kêu nghẹn, tiếng da thịt đánh, tiếng bóp nghẹn .
Để xác nhận suy đoán của , gõ lên một cánh cửa bên trái.
Bên trong tiếng roi quất da thịt đột ngột ngừng . Không lâu , cánh cửa bật mở.
Kẻ mở cửa khiến Lục Thính An sững .
Là một đàn ông trẻ, ăn mặc đồ thể thao trắng sạch sẽ, mặt mũi sáng sủa, qua chẳng khác gì sinh viên đại học. Khi còn má lúm đồng tiền.
“Xin hỏi, cô tìm ai?” Người đàn ông nhanh chóng thu biểu cảm hung ác khi nãy, mỉm ôn hòa , “Gõ cửa chuyện gì ?”
Lục Thính An lướt mắt qua , phía trong phòng.
Trên ghế cạnh giường, một phụ nữ trói chặt. Cô đang cắn một cây nến đang cháy, đầu nến chúc xuống, sáp nóng liên tục nhỏ lên cơ thể. Những vết roi rướm m.á.u trải dài tay, đùi, và cả gương mặt. Máu thấm ở chỗ sâu, chỗ nông thì sưng đỏ tấy lên.
Gương mặt phụ nữ đẫm nước mắt, nhưng đôi mắt thì trống rỗng như chết. Cô ngước ngoài, khi thấy ngoài cửa là một phụ nữ xinh , ánh sáng mong chờ vụt tắt trong mắt, chỉ còn tuyệt vọng và bi thương dành cho chính , và cho “ ngoài” xa lạ .
Lục Thính An chỉ liếc qua một cái lập tức thu ánh mắt .