Tiểu Thiếu Gia Độc Ác

Chương 8



 

Ta ngồi ở vị trí ngay dưới Thái tử, hai bên là hai tên “môn thần” đều thuộc loại ta không ưa, vì thế ta không ngần ngại ra sức hành hạ bọn chúng.

 

Một tên phải gắp thức ăn cho ta, tên còn lại chuyên rót rượu.

 

Ta vô cùng khoái trá khi có thể sỉ nhục bọn chúng như những hạ nhân thấp hèn nhất.

 

Nhưng khi ánh mắt Thái tử liếc tới và dừng trên đôi tay của hai kẻ kia, lại toát lên vẻ âm trầm đáng sợ.

 

Bỗng nhớ tới những gì đám bình luận đã nói, ta bất giác cảm thấy dường như Thái tử ca ca thật sự muốn chặt phăng đôi tay của bọn họ đi.

 

Vậy mà khi ánh mắt ấy chuyển sang nhìn ta, lại chứa đầy vẻ phức tạp xen lẫn tủi thân.

 

Tủi thân ư?

 

Ta thực sự không tài nào hiểu nổi, đành quay mặt đi không nhìn hắn ta nữa. Sau khi chột dạ nốc cạn một ly rượu, ta cảm giác ánh mắt kia lại càng thêm bỏng rát.

 

Chợt thấy có gì đó là lạ, ta vừa quay đầu lại thì bắt gặp Phó Ly Nguyệt đang đỏ bừng mặt vì ngượng, lén lút giấu chén rượu ta vừa uống dở vào trong tay áo, dáng vẻ hưng phấn kích động như thể vừa nhặt được bảo vật vô giá vậy.

 

Ủa khoan, chẳng lẽ vừa rồi ta lại uống rượu từ chính tay hắn ta đưa ư?

 

Đầu ta bắt đầu thấy hơi đau rồi đấy.

 

[Thiếu gia sắp toi rồi! Sớm muộn gì cũng bị “xử lý” thôi!]

 

Ta còn chưa kịp đọc kỹ dòng đó thì đã bị kế mẫu réo tên.

 

Bà ta đang sụt sùi khóc lóc với phụ thân ta, kể lể chuyện ta không thèm mặc y phục do bà ta chuẩn bị, rồi bóng gió hỏi liệu có phải ta đang bất mãn với bà ta hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cái giọng điệu yếu ớt ngắt quãng, tỏ vẻ đáng thương đó nghe mà khiến ta sôi máu.

 

Nhưng đây là hoàng cung, nên ta không thể tùy tiện ra tay.

 

Vả lại, trước giờ phụ thân vẫn luôn tin tưởng bà ta.

 

[Mụ già này lại giở trò rồi! Làm mẹ kế mà chẳng biết thân biết phận gì cả! Suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện!]

 

[Ông bố cũng thế, chẳng có chút chủ kiến nào, chỉ biết bênh mụ già đó chằm chặp. Hai người này đúng là trời sinh một cặp!]

 

[May là cậu em không bị tiêm nhiễm thói xấu, vẫn đáng yêu muốn xỉu!]

 

[Không hư hỏng +1. Bắt đầu hóng tới đoạn ông bố bị đày đi xa!]

 

Ta lại chẳng hề bận tâm, hệt như ta không thể ra tay lúc này thì phụ thân cũng chẳng thể trách phạt ta ngay tại đây được.

 

Chỉ cần ông ta còn coi trọng thể diện, chắc chắn sẽ không dám làm ra chuyện bạc đãi đích trưởng tử trước bàn dân thiên hạ, nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm cách bôi nhọ danh dự của ta mà thôi.

 

Đối với một đứa trẻ đã mất mẫu thân như ta, kết quả này xem ra cũng không quá tệ.

 

Vả lại, ta vốn chẳng cần cái gọi là danh tiếng. Ở trong phủ, một ngày ta có thể đánh hai mẹ con kia tám trăm lần.

 

Phụ thân tức tối trong lòng, còn mụ bạch liên hoa kia lại càng thêm đắc ý, ánh mắt nhìn ta lộ rõ vẻ khiêu khích không thèm che giấu.

 

Cho đến khi bà ta nhìn thấy bóng người phía sau lưng ta, ánh mắt chợt sững lại rồi đột nhiên trở nên hoảng hốt và vội vàng né tránh.

 

Ta vừa quay đầu lại, thì đã thấy Phó Ly Nguyệt tỏ vẻ yếu đuối mỏng manh lao vào lòng mình: "Ca ca, ánh mắt của mẫu thân... đáng sợ quá đi!"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com