Trong lòng vô cùng mong chờ, lát nữa Tần Khải mặt mũi xám xịt nhìn giá cả quần áo.
Tần Khải xuống xe, đương nhiên không biết ý đồ của Vương Dao.
Nhưng nhìn ký tự nước người trước cửa tiệm, với cả răng hổ của Vương Dao kia, anh ý thức được chuyện có chút kỳ lạ.
“Đi thôi, không phải anh muốn mua quần áo sao? Này, nghe nói quần áo nam của tiệm này không tệ, chắc hợp với anh đấy?”
Ánh mắt Vương Dao cố ý né tránh Tần Khải, cố nhịn cười.
Versace – thương hiệu xa xỉ phẩm của Ý.
Vương Dao vừa nghĩ đến, với xuất thân của Tần Khải, có lẽ một cái dây nịt ở bên trong này, anh cũng không mua nổi thì cô ta bỗng muốn cười.
Nếu có thể tận mắt nhìn thấy Tần Khải bẽ mặt, thậm chí là cầu xin cô ta tính tiền, vậy chẳng phải vui không kể xiết sao?
Đến lúc đó, nhất định phải dạy dỗ tên này cho ra bã.
Quét mắt nhìn cửa tiệm Versace, Tần Khải đã biết đồ bên trong chắc chắn không rẻ.
Khóe mắt liếc nhìn gương mặt đang nhịn cười của Vương Dao, Tần Khải làm như không biết lầm bầm tự nói: “Thật sao? Rẻ thật à, đúng là phải vào xem xem”.
Mắt thấy Tần Khải trúng chiêu đi vào cửa hàng Versace, Vương Dao vui mừng vỗ tay một cái, phấn khích không thôi.
Đắc ý một lúc, cô ta mới nhịn cười đi vào.
Đứng cách thu ngân không xa, Vương Dao cố tình giả vờ không quen biết Tần Khải.
Nhưng ánh mắt của cô ta, từ đầu đến cuối đều nhìn Tần Khải, đang đợi Tần Khải bị bẽ mặt.
“Này, cái người kia… chính là anh, đợi đã!”
Quả nhiên, Tần Khải vừa mới đi vào, nhân viên đang định giới thiệu quần áo cho một người giàu trung niên đã vội vã đuổi theo, gọi Tần Khải lại.
“Cô đang gọi tôi sao? Có chuyện sao?”, Tần Khải dừng bước, vẻ mặt vô hại.