Tiểu Sư Muội Nói Chuyện Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 437: Tốc độ tiến giai này có vẻ hơi đáng sợ



 

Nhưng điều này cũng có nghĩa là họ càng có lý do để vào trong Cổ Thần Long một chuyến.

Họ đến muộn, chỉ còn năm năm nữa là đến thời điểm vùng đất Chúc Phúc mở ra, nếu không giành được đại cơ duyên, e rằng rất khó để theo kịp các Thiên Mệnh giả khác.

Nghĩ vậy, Khương Trúc ngẩng đầu, kiên quyết nhìn chằm chằm vào chín người đối diện, không cho họ làm phiền mấy người Tiêu Trường Phong.

Cũng không biết Lan Tiều Tử sợ có mưu đồ gì hay sao, chỉ dùng niệm lực thử nghiệm đơn giản, nhưng đều bị nàng chặn lại hết từng cái một.

“Không ngờ vận may của ngươi lại tốt như vậy, bị Hư Linh bắt đi mà vẫn có thể tìm được cơ duyên.” Giọng điệu của Lan Tiều Tử có chút khó hiểu.

Khương Trúc mỉm cười: “Còn phải cảm ơn các ngươi nữa chứ.”

Quả thật, nếu không phải họ dẫn Hư Linh đến, nàng cũng sẽ không bị kéo vào hố đen.

Hiển nhiên người đối diện cũng nghĩ đến điểm này, vẻ mặt khó coi nói: “Hy vọng vận may của ngươi mãi mãi tốt như vậy.”

“Đa tạ lời chúc của ngươi.”

Lan Tiều Tử nhìn nàng suy nghĩ hai giây, rồi dẫn theo mọi người quay lưng rời đi.

Chín người họ hầu hết chỉ mới là lục giai sơ kỳ, chỉ có một người là lục giai trung kỳ, một người là lục giai đỉnh phong, đánh nhau thực sự rất tốn thời gian và sức lực.

Hơn nữa bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là tìm thêm bảo vật, chuẩn bị cho hành trình đến Cổ Thần Long.

Khi họ quay lưng, Khương Trúc đột nhiên thấy một cái đầu nhỏ màu xanh xám xuất hiện ở ngực.

Tiểu Hư Linh nhìn bóng lưng của mấy người Lan Tiều Tử với vẻ thèm thuồng, thậm chí không tự chủ được mà chép miệng một cái.

Khương Trúc lạnh lùng ấn nó trở lại: “Không được tùy tiện xuất hiện.”

“Áo oh ~~”

Sau khi mấy người Tiêu Trường Phong hoàn toàn hấp thu bảo vật, không lâu sau, Cổ Viên cuối cùng cũng trở về.

Hắn ta đã tìm thấy nhóm Lan Tiều Tử, chỉ là bên cạnh còn có một người nam nhân khác.

Nói chính xác hơn, là một cường giả tuyệt đối.

Chỉ cần nhìn khí tức trên người hắn ta là đã thấy sâu không lường được, nếu đánh nhau chắc chắn có thể g.i.ế.c họ trong nháy mắt.

Mấy người lén lút nhìn nhau, không nói gì.

Cổ Viên nhìn Khương Trúc với ánh mắt phức tạp.

Chỉ bán nguyệt hấp không gặp, nàng đã trở thành lục giai đỉnh phong rồi?

Hơn nữa không phải nàng đã bị Hư Linh bắt đi sao?

Tốc độ tiến giai này có vẻ hơi đáng sợ.

Phải biết rằng độ khó tăng trưởng niệm lực gấp hàng vạn lần so với các lực lượng khác, nếu không hắn ta cũng sẽ không mất nhiều năm như vậy mà chỉ mới là thất giai trung kỳ.

Từ lục giai trung kỳ đến lục giai đỉnh phong, cần phải có nhiều đại cơ duyên đến mức nào?

Trong lòng Cổ Viên rất kinh ngạc, nhưng không hỏi câu nào, chỉ nói với người bên cạnh: “Họ chính là những Thiên Mệnh giả mới đến, thời gian phục sinh chắc còn khoảng bán nguyệt hấp nữa.”

Trước tiên Khương Trúc nở một nụ cười chân thành với Cổ Viên, sau đó nhìn vào gương mặt của vị cường giả kia.

Đây không phải là một trong những cao thủ bát giai cướp đoạt cổ bạng (ngọc trai) sao? Hình như tên là Sa Huyền.

Khi Khương Trúc nhìn Sa Huyền, Sa Huyền cũng đang quét mắt nhìn họ.

Chín người đều là lục giai, lại còn có một người là lục giai đỉnh phong, chỉ thiếu một bước là thất giai, chắc chắn là có hy vọng.

Chẳng lẽ cũng đến từ vị diện cấp năm?

Sa Huyền quét mắt nhìn họ một lượt, rồi đưa tay lấy ra một cái bát đá, cái bát đó lập tức phình to, hút tất cả mọi người vào trong.

Dưới sự trợ giúp của pháp bảo không gian và cường giả bát giai, mười mấy người trong nháy mắt đã đến gần di thể Cổ Thần Long.

May mà không phải tốn quá nhiều thời gian để di chuyển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Di thể của Cổ Thần Long này có thể so sánh với di thể của Cổ Thần mà chúng ta thấy khi vừa vào ngoại vực.”

Nghe thấy lời thì thầm của Huyền Tịch, Khương Trúc ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy di thể của Cổ Thần Long được gắn vào hư không, thân thể lớn đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối, từ góc độ của họ chỉ có thể nhìn thấy phần lớn đầu rồng, thậm chí cả sừng rồng cũng không thể nhìn thấy đầy đủ.

Con Thần Long này có lẽ thật sự đã đạt được tuổi thọ ngang với trời đất.

“Sao chỉ có các ngươi? Không nói cho người khác biết sao?” Sa Huyền thắc mắc.

Ngoài đám người Khương Trúc, tổng cộng chỉ có bảy người, bao gồm cả Cổ Viên.

Thu Vũ Miên Miên

Hai người bát giai sơ kỳ, một người thất giai trung kỳ, hai người thất giai đỉnh phong, hai người thất giai hậu kỳ.

Kỳ Thuật không cho là đúng: “Di thể của Cổ Thần Long này vốn dĩ là chúng ta phát hiện trước, nếu không phải vì muốn phá bỏ cấm chế, họ có tư cách gì để biết chuyện này? Giờ chúng ta đã tìm được Thiên Mệnh giả mới, còn cần họ làm gì nữa.”

Một nữ Thiên Mệnh giả thất giai đỉnh phong cũng đồng tình nói: “Kỳ Thuật nói đúng, bọn họ đến cũng chỉ gây rối.”

Sa Huyền mặc dù nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

“Đừng trì hoãn, chúng ta vào ngay đi.” Cổ Viên thực sự không có tâm trí nghe họ lải nhải ở đây.

“Gấp cái gì?”

Kỳ Thuật đưa ánh mắt xuống nhóm Khương Trúc, khi thấy trong đó còn có vài người ngũ giai bèn rất chán ghét quay đi.

“Cấm chế bên trong rất phức tạp, trước khi vào ta phải dạy họ một chút về cấm chế trước.”

Cổ Viên nhíu mày: “Có tốn thời gian không? Thời gian phục sinh của họ không còn lâu nữa.”

“Không tốn bao nhiêu thời gian đâu.”

Kỳ Thuật cười rực rỡ: “Cấm chế ở trong ngoại vực không giống như cấm chế ở những nơi khác, ngay cả ta cũng đã nghiên cứu khá lâu mới hiểu được, nếu không dạy cho họ, họ vào không biết làm thế nào.”

Sa Huyền suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Nói cũng đúng, bên trong cấm chế phức tạp, nếu không hiểu rõ thì thật sự rắc rối.”

Một vài đại lão nói chuyện, mấy lục giai nhỏ bé hoàn toàn không thể chen vào.

Đặc biệt là mấy người ngũ giai, Khương Trúc thậm chí cảm thấy, nếu không phải họ vẫn đang trong thời gian phục sinh, người tên Kỳ Thuật chắc chắn sẽ g.i.ế.c hết họ.

Kỳ Thuật hơi đưa tay, vài sợi niệm lực màu đỏ từ đầu ngón tay bay ra, tiến thẳng vào trán họ.

Khương Trúc ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Để người ngoài tùy ý xâm nhập vào thần hồn và thức hải là một việc rất nguy hiểm, chỉ là hiện tại thực lực của họ quá yếu, không thể phản kháng.

Nhưng cũng không hoàn toàn vô dụng, ít nhất người tên Kỳ Thuật này thật sự đã truyền cho họ một số kiến thức về cấm chế qua niệm lực.

“Các ngươi chỉ cần làm theo những gì ta dạy, tìm ra cấm chế chi nhãn và di chuyển nó, những thứ khác chúng ta sẽ tự giải quyết.” Kỳ Thuật nói với nhóm Khương Trúc xong, thì dẫn đầu đi vào cơ thể Thần Long.

Còn mấy Thiên Mệnh giả ngũ giai, hắn ta thậm chí còn không nhìn lấy một cái, nói gì đến việc truyền cho họ điều gì.

Ngũ giai, thật sự quá yếu.

Một đoàn hơn hai mươi người lần lượt đi vào cái miệng đang há rộng của Thần Long.

Khi họ đều vào trong, Kỳ Thuật không quay đầu lại mà giơ tay phát ra một cấm chế ẩn nấp, hoàn toàn phong bế lối vào của Cổ Thần Long.

Khương Trúc cảm nhận được sóng gió ầm ầm ở nơi tối tăm, như thể có vô số sinh vật đang ẩn nấp trong bóng tối.

Một con cá voi rơi xuống, vạn vật sinh ra.

Một con Cổ Thần Long ngã xuống cũng là như vậy, một lượng lớn sinh vật ký sinh trong di thể của nó, điên cuồng hút lấy Long khí.

Đặc biệt là với thần lực như Cổ Thần Long này, những sinh vật Hư Linh bị thu hút đến càng không thể đếm xuể.

Chín người Khương Trúc đi sát lại với nhau, luôn cảnh giác với xung quanh.

Đột nhiên, niệm lực bát giai bùng phát, đè nén những con niệm thú đang động đậy.

Sa Huyền nhìn Khương Trúc, nói: “Các ngươi trực tiếp vào phá cấm chế, những thứ bên ngoài chúng ta sẽ tự giải quyết.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com