Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 88: Thua sạch cả quần



 

Lúc này, mặt trời đã bị những đám mây trôi che khuất, cho nên bầu trời cũng không còn chói chang như trước nữa.

Cuộc chiến trong rừng đang đến hồi gay cấn, chẳng mấy chốc Tiểu Kiếm đã hiểu được cái "ám thị" đầy mong muốn của Tô Chước là gì.

Cây cối trong sơn cốc ngã rạp, một con yêu thú tam phẩm đang điên cuồng đ.â.m ngang bổ dọc, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi tấm lưới kiếm giăng kín bầu trời.

Ở cách đó không xa, Tô Chước đã hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân đến mức tối thiểu, ẩn giấu toàn bộ khí tức, thế nên những đệ tử đang mải mê chiến đấu, không một ai chú ý đến sự có mặt của nàng.

Tiểu Kiếm: "Nếu bọn họ mà cũng bị cái mánh khóe của ngươi lừa thì lão tử đúng là..."

Tiểu Kiếm định nói gì đó rồi lại thở dài.

Thu Vũ Miên Miên

Tô Chước nói nốt hộ nó: "Sẽ coi thường bọn họ?"

Tiểu Kiếm: "Không, lão tử thực sự rất đồng cảm với họ."

Phải thừa nhận rằng, ngay cả một kẻ lanh lợi như nó cũng có khả năng bị Tô Chước lừa đến mức thua sạch cả quần.

Tô Chước cẩn thận quan sát con yêu thú giữa sân rồi hỏi: "Đây là thú hồn sao?"

Tiểu Kiếm: "Phải, nhãn lực của ngươi cũng có tiến bộ đấy."

Tô Chước gật đầu. Chỉ dựa vào mắt thường, thậm chí dùng cả thần thức cũng khó mà phân biệt được thật giả của yêu thú. Nhưng những thú hồn được tạo ra từ trận pháp thường có chiến ý nồng đậm hơn yêu thú thật rất nhiều, cho nên cũng dễ đoán hơn.

Nàng đại khái đã hiểu được tình hình của Đệ Nhất Vực hiện tại. Mạnh Tư Man có thể giành được vị trí thứ nhất, có lẽ là vì đội ngũ do hắn dẫn dắt đã dồn phần lớn chiến tích cho hắn, hơn nữa chủ lực tấn công cường địch cũng đúng là hắn. Nếu các đội ngũ khác của Đệ Nhất Vực tình cờ tập hợp được nhiều cao thủ, việc chiếm phần lớn chiến tích sẽ không dễ dàng như vậy.

Rất nhiều người đi đơn lẻ lại không dám thường xuyên khiêu chiến yêu thú tam phẩm, nếu không sẽ không có ai hỗ trợ, rất dễ bị thua thiệt.

Nhờ Đại Bỉ Tân Tú trước đó, Tô Chước vẫn còn ấn tượng với những Kiếm Tu mạnh hơn, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là nàng biết ngay trong đội ngũ trước mặt không có đệ tử nào đạt đến Tiên Thiên cảnh trở lên.

"Phùng sư đệ, lùi lại! Phần Thổ kiếm trận, tiếp ứng!"

Theo tiếng hét của thiếu niên, một thiếu nữ khác lập tức điều khiển kiếm trận lấp vào chỗ trống vừa xuất hiện do có một đệ tử rút khỏi vòng vây.

Yêu thú lao đầu thẳng vào kiếm trận, tấm chắn do phi kiếm ngưng tụ đột nhiên sáng rực lên, uy thế tăng vọt!

"Ầm!"

Tiếng kiếm ngân vang trong trẻo hòa cùng tiếng va chạm kinh thiên động địa. Kiếm quyết vỡ tan, yêu thú bị ép lùi lại một thước và lần nữa rơi vào vòng vây của mọi người. Nó tức giận vung một chưởng về phía thiếu nữ kia.

Thiếu nữ vội vàng lùi lại né tránh thì Mạnh Tư Man đã lắc người lao lên phía trước, cứ như đã có kế hoạch từ trước, kiếm thế của hắn chặn ngay vào móng vuốt của yêu thú, nơi có cả sức phòng ngự lẫn tấn công mạnh nhất.

Kiếm quang lại lóe lên, yêu thú gầm lớn, m.á.u tươi từ vết thương sâu đến thấy xương trên lòng bàn tay nó b.ắ.n ra tung tóe, vậy mà nó vẫn tung ra một chưởng nữa, giống như một con thú cùng đường đang liều mạng chống trả.

Giữa khoảng đất trống đã bị san phẳng bởi uy lực của linh lực và yêu lực, vô số kiếm quyết bay loạn xạ, tiếng gầm thét của yêu thú vang vọng trời cao trong khi lá cây xung quanh xào xạc lay động không ngừng.

Uy áp của yêu thú vô cùng đáng sợ, thế nhưng các đệ tử Đệ Nhất Vực lại chỉ cảm thấy chiến ý dâng trào. Đối với họ, việc đội ngũ tham gia Bí Cảnh Thí Luyện có thể giành được vị trí thứ nhất là một chuyện đáng để khoe khoang dù cho có trải qua mấy trăm năm đi nữa.

Bầu trời âm u nhưng ánh kiếm lại tạm thời chiếu sáng tầm nhìn của mọi người.

Thế nhưng đột nhiên, cùng với một luồng uy áp khủng bố bất ngờ ập đến, kiếm thế của các đệ tử bỗng nhiên mất đi sự chuẩn xác.

Con yêu thú nhảy lên một cái, phá được vòng vây, nhưng thay vì bỏ chạy, nó lại nằm rạp xuống cách đó không xa, run lẩy bẩy phủ phục trên mặt đất.

Dù là đệ tử Tiên Thiên cảnh hay Hậu Thiên cảnh, tất cả những người có mặt đều cảm nhận được uy áp hung hiểm nặng nề bao trùm, không khí dường như loãng đi, khiến người ta gần như kinh hồn bạt vía.

Đồng tử Mạnh Tư Man co rút dữ dội: "Hung thú!"

Ánh mặt trời đã tối sầm lại, vì vậy mà lúc này uy thế của hung thú lại càng thêm đáng sợ, tựa như một dị tượng.

Hung thú há cái miệng lớn như chậu m.á.u của nó ra, rồi khẽ tiến về phía trước một bước.

"Ầm!"

Mặt đất rung chuyển nhẹ.

"Các ngươi mau đi đi, ta chặn phía sau!"

"Hung thú?"

"Sao nơi này lại có hung thú được?"

"Mau đi thôi!"

Mặc dù nói là chặn phía sau, nhưng hành động của Mạnh Tư Man cũng chỉ chậm hơn các đồng môn một chút mà thôi.

"Vèo —"

"Lối này!"

"Vèo vèo —"

Người biết ngự kiếm thì dùng kiếm, người không biết thì dùng pháp bảo, các đệ tử Đệ Nhất Vực được huấn luyện bài bản nên rút lui vô cùng có trật tự. Dù hoảng sợ nhưng tốc độ của họ vẫn rất nhanh, chỉ trong vài nhịp thở đã thoát thân, biến mất không còn tăm tích.

Dưới sự uy h.i.ế.p của hung thú, không một ai chú ý đến một luồng linh lực yếu ớt không đáng kể ẩn trong dòng linh lực hỗn loạn lúc này.

Thú hồn vỡ tan và hóa thành một miếng ngọc phù nhỏ nhắn, rơi xuống bãi cỏ ngay bên chân hung thú.

Tô Chước nhìn theo bóng họ rời đi rồi chớp chớp mắt.

Tiểu Kiếm: "..."

Ôm ấu thú thụy thú thì không đánh nhau được, cho nên để ấu thú tự mình ra trận luôn hả?

Tô Chước cảm thán: "Bọn họ phản ứng nhanh thật đấy, cũng ngang ngửa với ta rồi."

Tiểu Kiếm: "Ngươi không sợ bọn họ quay lại à?"

Tô Chước: "Sẽ không đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng thuộc kiểu chân đất chẳng sợ mang giày, thế nên mới dám làm liều như vậy.

Như Đệ Nhất Vực, đã chiếm hết ưu thế, chẳng có lý do gì phải mạo hiểm bị loại chỉ để đánh cược vào một cơ duyên, lại càng không thể để Mạnh Ti Man- người đang đứng đầu bảng xếp hạng- đích thân dấn thân vào nguy hiểm.

Sau vài nhịp thở, hung thú đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một cục bông nhỏ nhắn. Nó ngậm lấy ngọc phù rồi nhảy tưng tưng chạy về phía Tô Chước.

Tô Chước cất ngọc phù rồi ôm nó lên, mắt tràn đầy ý cười: "Ngươi lợi hại thật đấy."

Tiểu Tỳ Hưu trong một ngày đã phải dùng thuật ngụy trang đến hai lần, nhất là lần thứ hai còn phải dùng hết toàn bộ bản lĩnh, cho nên lúc này nó chỉ có thể mệt mỏi rúc vào lòng nàng và phát ra tiếng kêu ư ử như cún con bị bắt nạt: "Ư ư..."

Cùng lúc đó, Tô Chước đã dùng tốc độ nhanh nhất để chuồn đi. Thân hình nàng thoắt ẩn thoắt hiện giữa núi rừng, vừa kín đáo lại vừa nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đến được khu rừng cách đó mấy ngọn núi.

Tiểu Kiếm: "Chẳng phải ngươi nói bọn họ sẽ không quay lại sao?"

Vậy mà còn chạy nhanh thế.

Tô Chước hùng hồn đáp: "Nhỡ bọn họ quay lại thì sao? Một mình ta đâu thể đánh lại nhiều người như vậy được."

Tiểu Tỳ Hưu thực sự quá nặng. Tô Chước dùng toàn bộ sức lực rời khỏi hiện trường, nhưng chỉ ôm được một lúc là đã hơi không chịu nổi nữa, đành phải đặt nó xuống đất cho nó tự chơi một mình.

Tiểu Tỳ Hưu miễn cưỡng đáp xuống đất, nó ngẩng đầu lên ngửi ngửi xung quanh rồi lại dùng chân cào cào đám cỏ.

Không lâu sau, mắt nó sáng rực lên rồi đột nhiên chạy về một hướng nào đó.

Tốc độ cực kỳ nhanh.

Tô Chước đang ngồi trên tảng đá lớn thở không ra hơi: "..."

Vật nhỏ này nhảy lên trông có vẻ vụng về nhưng thực ra lại nhanh nhẹn như ruồi vậy.

Tiểu Kiếm: "Ngươi bị lừa rồi, nó biết đi mà."

Tô Chước mặt không cảm xúc: "Ta thích ôm đấy."

Tay nàng đã mỏi nhừ rồi nhưng nàng không nói ra.

Con ấu thú to bằng chiếc dép lê bông này dựa vào cái gì mà nặng kinh khủng vậy chứ!

Sờ thì mềm mềm mịn mịn, thực chất nặng như một cục thiên thạch, phải đến mấy trăm cân ấy chứ.

Dù sao đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên trong mấy canh giờ qua Tỳ Hưu có phản ứng khác ngoài việc nằm im.

Tô Chước cố gắng vực dậy tinh thần rồi đi theo nó: "Không lẽ nó tìm thấy mỏ linh thạch rồi sao?"

Bây giờ thì Tô Chước đã tin vào khả năng tụ tài của Tỳ Hưu rồi, ít nhất trên đời này chẳng có sinh vật nào khác vừa ăn linh thạch lại còn vừa ăn vừa vứt cả.

Tiểu Kiếm: "Mỏ linh thạch đâu phải ruộng rau cải, làm sao có chuyện ở đâu cũng có được?"

Tô Chước: "Ta chỉ nói vậy thôi mà."

Tiểu Kiếm: "..."

Lần trước, lúc Tô Chước nói "ta chỉ nói vậy thôi", là nàng đang định cướp người đấy.

Rõ ràng là rất nghiêm túc! Lại lừa nó nữa rồi!

Tiểu Tỳ Hưu cứ luồn lách hết bên trái lại sang bên phải, vì thân hình thấp nên bộ lông xám xịt của nó lại càng thêm bẩn do dính đầy bùn đất.

Tô Chước đi theo sau nó, thoát khỏi sức nặng mấy trăm cân khiến nàng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng và linh hoạt lạ thường, tay chân cũng không còn mỏi mệt nữa.

Sau khi tốn rất nhiều sức lực để chui vào một khe đá hẹp, Tô Chước nhìn xuống thứ đang bị tiểu Tỳ Hưu đè dưới móng vuốt.

Đó là một bụi linh thảo đã bị tàn phá đến mức không còn nhận ra hình dạng, ước chừng là tam phẩm.

Tô Chước lắc đầu: "Chỉ là tam phẩm thôi à."

Tiểu Kiếm: "Sản vật trong bí cảnh này cao nhất cũng chỉ là tứ phẩm thôi, tam phẩm mà ngươi còn chưa hài lòng à?"

Khóe miệng Tô Chước giật giật: "Đã bị nó ăn sạch rồi còn đâu."

Nàng còn lấy được cái gì nữa chứ!

Vật nhỏ này ăn khỏe thật đấy.

Tiểu Tỳ Hưu tàn phá bụi linh thảo đến tan nát, nó dùng móng vuốt cào cào mấy cái, lựa tới lựa lui rồi ngậm lấy một chiếc lá nhỏ đưa đến bên cạnh Tô Chước.

Tô Chước nhận lấy: "Ừm... Cũng được."

Tiểu Kiếm: "Tỳ Hưu nổi tiếng là keo kiệt đấy, ngươi biết đủ đi."

"Tìm được thì cứ để nó ăn đi, ta thấy thế là đủ rồi. Không thể để đứa nhỏ đi theo ta mà chất lượng cuộc sống lại giảm sút quá nhiều được."

Tô Chước vừa cảm khái vừa cất chiếc lá đi.

Tiểu Kiếm: "Thế mà ngươi còn nhận à?"

Tô Chước: "Đây là tấm lòng hiếu thảo của con nó mà."

Tiểu Kiếm: "..." Cái giọng điệu đầy từ ái này là thế nào vậy hả?

Vừa nói xong, thần thức Tô Chước khẽ động, nàng lập tức ôm lấy Tỳ Hưu rồi lắc người ra sau vách đá.

Trong phạm vi thần thức, người nọ đang nhanh chóng chạy tới. Tô Chước nhớ lại địa hình mình vừa đi qua rồi khẽ nhíu mày.

Trốn không thoát rồi.

May mà chỉ có một người thôi.

Hèn chi ở đây không có yêu thú nào trấn giữ, hóa ra là đã bị người khác dụ đi mất rồi.

...

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com