Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 68: Thân phận của sư nương…



  Ý thức của Tô Chước trôi nổi trong một không gian huyền ảo.

Nàng cảm nhận rõ ràng bản thân đang ở trong một trạng thái tàn tạ, rách nát, được một sức mạnh không rõ nguồn gốc phục hồi, nhưng lại không có bất kỳ cảm giác thực sự nào.

Cho đến khi… cuối cùng nàng cũng cảm nhận được toàn thân mình đang đau đớn, giống như bị trấn áp dưới núi suốt mấy trăm năm, không được phép trở mình, xương thịt và kinh mạch vừa nhức vừa tê.

Có người lau đi mồ hôi trên trán nàng.

Mở mắt ra, tầm nhìn của Tô Chước mơ hồ vài nhịp, động tác lau mồ hôi giúp nàng cũng khựng lại.

“Tiểu Chước nhi tỉnh rồi à.”

Một giọng nữ dịu dàng trầm thấp vang lên bên giường, ánh sáng ấm áp từ đèn trường minh chiếu lên khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của nữ nhân, đôi mắt nàng ấy long lanh tựa thu thủy. Dưới ánh đèn nhìn mỹ nhân, rực rỡ đến kinh tâm động phách.

Tô Chước sững sờ suốt một phút.

Nhan sắc khuynh thành chấn động đến mức khiến nàng suýt quên luôn cơn đau, cho đến khi mỹ nhân hơi nghiêng đầu, cắt ngang ánh nhìn trầm mặc này, giọng khàn khàn của Tô Chước mới buột miệng nói ra: “… Ta lại c.h.ế.t rồi sao?”

Sao nhìn thấy tiên nữ rồi?

Địa phủ đón người còn chơi chiêu này nữa, ai mà chịu nổi!

Đôi mày thanh tú của tiên nữ khẽ nhíu lại, dù có vẻ không vui nhưng vẫn dịu dàng: “Nói lung tung gì đấy, con còn nhỏ thế này. Trẻ con vô tư nói năng không kiêng kỵ, thiên đạo đừng trách.”

Tô Chước lẩm bẩm nói: “Tỷ tỷ, tỷ không phải tiên nữ sao?”

Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của nàng, nữ tử bật cười: “Ta là sư nương của con mà, Tiểu Chước nhi.”

Tô Chước lập tức cứng đờ người.

Sư nương?

Ồ đúng rồi, nàng có sư nương mà, vậy tức là nàng vẫn còn ở Đệ Cửu Vực?

Vị này chính là sư nương mà mỗi khi các sư huynh nhắc đến đều giấu kín như bưng? Sao lại… sao lại… Nếu kiếp trước nhìn thấy trên mạng, Tô Chước chỉ có thể mạnh dạn gọi một tiếng ‘vợ’ trong khu bình luận, trời ơi, đẹp quá mức cho phép!

Trong chớp mắt, ngay cả tay nàng cũng không biết để vào đâu, sư nương lại đích thân chăm sóc nàng, không lẽ là cố tình trở về vì nàng sao?

Mãi đến lúc này, đầu óc Tô Chước mới lấy lại tinh thần, bỗng nhiên nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Tham gia Đại Điển Nhập Môn.

Trên yến tiệc, đánh xong thánh tử lại đánh thánh nữ.

Tự phế linh hải của mình, rồi phế luôn thần phách và linh mạch của nữ chính.

Xong đời, chắc chắn bộ dạng nàng khi đó rất hung dữ, chẳng lẽ đã dọa sư phụ và các sư huynh phản diện sợ mất vía rồi sao!

Sắc mặt Tô Chước hơi thay đổi.

Chẳng phải…

Vậy nàng đã trở thành phản diện lớn nhất của cả quyển sách rồi à!

Nghĩ như vậy, quả thật cũng có chút vui vẻ…

Đã làm phản diện thì phải ra dáng phản diện, làm càn làm bậy, kiêu căng hống hách… phải kéo hết thù hận về phía mình, không để nhân vật chính nhớ mãi không quên sư môn của nàng nữa.

Thành Nhẫm Nhiễm nhìn sắc mặt thiếu nữ thay đổi trong chớp mắt, đau lòng vuốt nhẹ mái tóc nàng: “Sau này có ta ở đây, sẽ không để con chịu ấm ức nữa, con còn nhỏ như vậy, mà sư phụ con lại đứng nhìn con tự phế đi linh hải.”

Dù rằng trùng tu linh mạch không thể tránh khỏi đau đớn, nhưng tự phế linh hải chắc chắn là cách thức dứt khoát nhất.

Trước nay chưa từng nghe ai nói với mình những lời như vậy, Tô Chước hoảng hốt vì được đối xử tốt: “Là con tự nguyện mà, sư nương, sư phụ và sư huynh trước đây cho con rất nhiều đan dược rồi, không đau lắm đâu.”

Suýt chút nữa Tô Chước đã thề với trời, so với việc dây dưa không dứt với Tô gia, nàng thà cắt đứt quan hệ như thế này còn hơn, ít nhất Tô gia sẽ không còn mặt mũi lấy tất cả những gì đã làm biến thành ân tình để làm nàng ghê tởm nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nữ nhân khẽ thở dài một hơi, cúi mắt nhìn nàng, nói: “Ngoan, sau này mọi thứ sẽ ổn hơn thôi.”

Thành Nhẫm Nhiễm vẫn cảm thấy tiểu cô nương này chịu rất nhiều ấm ức.

Trong mắt nàng ấy, tất cả những điều này vốn dĩ là tai họa mà trưởng bối có thể ngăn chặn, Tô Chước không cần phải suy nghĩ điều gì, càng không cần tự mình đối mặt.

Thành Nhẫm Nhiễm an ủi, nói: “Chỉ cần con có lòng cầu đại đạo, ta sẽ chuẩn bị cho con công pháp và đan dược tốt nhất, chỉ trong vài năm, tu vi sẽ có thể theo kịp các sư huynh của con. Nhưng mà, sau này gặp chuyện xấu nhất định phải trốn sau lưng người lớn, con tưởng sư phụ con đến đó làm gì? Chỉ cần con nói một câu, khóc một tiếng thì chàng ấy có thể ra mặt cho con.”

Tô Chước chớp chớp mắt: “Con cảm thấy như vậy rất tốt mà… sư nương, người đẹp quá, sao còn dịu dàng thế này chứ…”

Bảo sao các sư huynh làm việc đầy tự tin như thế! Sư nương cưng chiều trẻ con quá đi mất!

Thành Nhẫm Nhiễm bị nàng chọc cười, ý cười trên khuôn mặt dịu dàng, âu yếm xoa nhẹ gương mặt nàng: “Tiểu Chước nhi thật ngoan.”

Thành Nhẫm Nhiễm là người hiểu rõ tiêu chuẩn chọn đồ đệ của Lạc Thương Sơn nhất, Tô Chước càng ngoan lại càng khiến nàng ấy đau lòng, nhất thời bốc đồng muốn cướp về nuôi luôn cho rồi.

Nhưng nghĩ đến đám đệ tử dòng chính của Đệ Cửu Vực đã mong mỏi bao lâu mới có được một sư muội, nàng ấy đành thôi, thầm nghĩ sau này phải nuôi cho bướng bỉnh hơn, tránh để bị người khác bắt nạt nữa.

Cuối cùng Tô Chước cũng hiểu tại sao vị sư phụ mà nàng một mực cho là “lão đầu béo” giả bộ rất nghiêm nghị lại chịu thỏa hiệp trước mặt sư nương, để lộ ra dung mạo vốn dĩ anh tuấn đến mức nhìn như tiểu bạch kiểm của mình.

Tu Tiên giới là nơi địa linh sinh nhân kiệt, các tu tiên giả đều không xấu, dung nhan đẹp thật sự lại mang đến chấn động cho người ta càng lớn hơn.

Không nói người khác, Tô Chước chỉ mới đối mặt với Thành Nhẫm Nhiễm được một lúc đã bị dỗ đến mức mê muội, suýt quên mất cả tên mình.

Hình như sư nương còn có một thân phận…

Tô Chước vắt óc suy nghĩ hồi lâu.

Đúng rồi!

Chẳng phải người khác nói những người trong Điện Sâm La đều giống Diêm La Vương sao?

Tại sao một điện chủ như sư nương lại xinh đẹp đến mức phạm quy thế này!

Đây chẳng phải là là g.i.ế.c người bằng nhan sắc, ỷ vào nhan sắc mà làm càn à?

Sau khi Thành Nhẫm Nhiễm hiểu rõ tình trạng của nàng, bèn để nàng nghỉ ngơi rồi nhẹ nhàng rời đi.

Tô Chước nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng trong lòng vẫn còn m.ô.n.g lung.

Nàng có tài đức gì mà lại được một đại mỹ nhân như vậy dỗ dành chứ… Đáng giá, đời này thật đáng giá.

Nửa tỉnh nửa mê, Tô Chước chỉ mơ hồ nhận ra mình đã được đút không ít đan dược, thế nhưng tình trạng vẫn lúc tốt lúc xấu, đôi khi nghe được âm thanh, nhưng ngay cả mắt cũng không mở nổi.

Cho đến khi không biết là lần mặt trời mọc thứ mấy, Tô Chước mở mắt ra, cuối cùng phát hiện ra bản thân cử động ngón tay không còn tốn sức như vậy nữa, sau đó, nàng trở mình mấy cái, rồi ngồi dậy.

Ngồi ngẩn ngơ được một lúc, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, nàng phân biệt trong chốc lát, nghe thấy tiếng nói chuyện bèn mạnh dạn chào hỏi: “Tam sư huynh.”

“Tiểu Cửu, muội tỉnh rồi?”

Đẩy cửa ra, tay phải Ngu Hồng Vũ vẫn còn cầm một ngọc phù: “Quả nhiên, có sư nương trở về thì không cần tìm y sư của Đệ Ngũ Vực nữa.”

Vẻ mặt Tô Chước đầy hóng hớt: “Sư nương về từ bao giờ thế?”

Thu Vũ Miên Miên

Ngu Hồng Vũ : “Tiểu Cửu, muội hôn mê ba ngày, lại ngủ thêm ba ngày nữa, nhưng mà ngày thứ hai muội hôn mê, sư nương đã trở về rồi. Trước đó, Đệ Ngũ Vực có mười vị y sư đến xem đều lắc đầu nói chỉ có thể chờ muội tự tỉnh, nếu vẫn không tỉnh, sư phụ đã định đi nổ Đan Đỉnh của Thiên Vực chủ, ép ông ta dừng luyện đan mà đến khám cho muội rồi.”

“Cũng may y thuật của sư nương không hề thua kém Thiên Vực chủ, diệu thủ hồi xuân*, càng đáng mừng hơn nữa là, sư phụ vui vẻ rồi, Đệ Cửu Vực cũng trời quang mây tạnh.”

*Nói y thuật cao siêu của thầy thuốc có thể chữa khỏi được những bệnh trọng.

Tô Chước ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi hạ quyết tâm hỏi:

“Vậy… tại sao sư nương lại rời đi?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com