Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 155: Trí nhớ không được tốt được đánh thức



  Tô Chước ngoan ngoãn đáp: “Đệ tử đã rõ.”  

Sư thúc tổ này lại tùy tiện để người khác xem bản sao đạo tắc, cũng quá bất cẩn rồi.  

Nhưng với địa vị của lão ta, dĩ nhiên mọi quyền giải thích đều thuộc về lão ta.  

Tô Chước đột nhiên nhớ ra hỏi: “Truyền cho sư huynh của con thì có tính là truyền ra ngoài không ạ?”  

Sư thúc tổ im lặng ba giây: “Lão phu không để tâm, nhưng sư phụ của ngươi có lẽ sẽ đến c.h.é.m người, ngươi chỉ cần học một chút thôi.”  

Tô Chước: “… Vâng ạ.”  

Nếu sư phụ c.h.é.m người thì nghiêm trọng lắm, hiện tại chỉ có mình nàng học, sư phụ chắc cũng không làm gì quá đáng.  

Sư thúc tổ: “Đạo tắc đâu phải rau cỏ ngoài đồng, muốn học thì học, muốn trồng thì trồng. Lão phu cũng không ngờ, hầy!”  

Chỉ đưa ra một bản sao, lại để cho đồ tôn của sư huynh học được.  

Trong môn hạ của lão ta, không có mấy người có thể kế thừa y bát của lão.  

Tuy không đến mức cướp đệ tử của sư điệt, nhưng đứa trẻ này lão ta nhất định phải dạy dỗ vài lần cho ra hồn.  

Còn việc Lạc Thuơng Sơn có đến c.h.é.m người hay không, thì còn phải chờ vài ngày nữa!  

Sắc mặt sư thúc tổ lúc thì mờ mịt, lúc thì thở dài: “Việc cơ duyên không ai có thể nhìn thấu, thôi thì! Tiểu nha đầu ngươi hãy cẩn thận.”  

Trong linh trận bỗng xuất hiện một hư ảnh khổng lồ, chỉ là hình dáng mơ hồ mà đã vô cùng dữ tợn, nhưng điều đáng sợ hơn cả là uy áp xung quanh nó, chỉ đối mặt thôi đã khiến người ta khó thở.  

Lần trước Tô Chước thấy yêu thú lục phẩm đã lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng nếu phải đối mặt với yêu thú phẩm giai này thì không còn cách nào khác ngoài chờ trời định.  

Tô Chước lẩm bẩm: “Đây là yêu thú thất giai sao?”  

“Chính xác.”  

Lão nhân chỉ tay về phía yêu thú.  

Tô Chước đột nhiên cảm nhận được uy áp quen thuộc xuất hiện, so với khí tức này, đạo ấn trước đó giúp nàng chống đỡ lôi kiếp chỉ như một đứa trẻ tập đi yếu ớt.  

Gió mây biến đổi, hư ảnh kia bị sức mạnh vô hình xé toạc ra, mọi vật bị dư uy quét qua đều bị xé rách không hề có sức kháng cự, có thể tưởng tượng được đối mặt trực tiếp với công kích như vậy khó khăn đến mức nào.  

Sư thúc tổ nói: “Đây chính là chiêu thức đầu tiên, Liệt Không.”  

Tô Chước mở to mắt: “Con phải mất bao lâu mới làm được như vậy…”  

Lão nhân đáp: “Không lâu, vài trăm năm thôi!”  

Tô Chước: “…”  

“Bây giờ tu vi của ngươi quá thấp, việc nâng cao cảnh giới là quan trọng nhất…”  

Lời của lão nhân dừng lại, nhìn thấy vẻ mặt chăm chú tiếp thu của Tô Chước, bỗng nhớ ra đứa nhỏ này mới chỉ mười mấy tuổi.  

Lão ta chuyển hướng câu chuyện: “Thôi! Ngươi còn trẻ, cứ thoải mái mà luyện tập, đừng quá cố chấp vào cảnh giới!”  

Đừng cố quá mà bị tẩu hỏa nhập ma.

Thời thế này có không ít thiên tài trẻ tuổi, nhưng có thể khiến lão ta trân trọng lại không nhiều.  

Tuổi của nha đầu này còn chưa bằng số lẻ của lão ta, luyện tập thế là được rồi, bây giờ tu vi cũng tạm ổn…  

Không đúng, đây là Tiên Thiên cảnh?  

Lần trước gặp nàng không phải là Hậu Thiên cảnh sao?  

Lão nhân lâm vào hoài nghi.  

Sống lâu quá rồi, thật sự trí nhớ không tốt lắm.  

Chẳng lẽ không phải Tiên Thiên cảnh đột phá Di Sơn cảnh mới có lôi kiếp sao? Vậy thì lôi kiếp vừa rồi là chuyện gì?  

Lão nhân không hiểu nổi rơi vào trầm tư sâu sắc.  

Tô Chước ngơ ngác: “...Con hiểu rồi, sư thúc tổ.”  

Nhìn quan điểm của vị sư thúc tổ này, có thể thấy được việc nhiều người ở Đệ Cửu Vực buông thả là có lý do.  

Chỉ cần sống lâu là có thể buông thả sao?  

Lão nhân nghĩ người thành công không câu nệ tiểu tiết, không nghĩ ra được thì thôi: “Tu đạo nhất định phải có sư phụ dẫn dắt nhập môn, lĩnh ngộ trực tiếp từ đạo tắc, để đại đạo dẫn ngươi nhập môn đương nhiên là tốt nhất, nếu thực sự không thể ngộ ra, ngươi hãy hỏi lão phu.”  

Lão ta đã nghĩ thông, nếu tiểu đồ tôn này có thể ngộ được, thì để nàng tự mình ngộ đi!  

Đến lúc đó sư điệt hỏi tới, chỉ cần nói là nàng tự học được là được!  

Vừa khéo nàng có duyên với đạo tắc, không rèn luyện như vậy cũng lãng phí.  



Tô Chước đã gửi tin mừng đột phá Tiên Thiên cảnh về sư môn, sau đó rơi vào giấc ngủ say.

Thể chất đã được cải thiện nhờ rèn luyện qua lôi kiếp, chẳng qua hiện tại nàng đang trong trạng thái cạn kiệt, nếu muốn đánh nhau, nàng không thể chống đỡ lâu được.

Sau khi tỉnh lại, nàng mới nhớ tới mấy chục tia lôi kiếp kỳ quái kia.

Chắc do nàng là tấm chiếu mới.

Trước đó sư thúc tổ cũng đã thấy, nhưng lại không thấy gì kỳ lạ.

Vì tăng tốc việc khôi phục, Tô Chước tạm dừng rèn luyện trong cốc, trở lại Đệ Cửu Vực ngâm thuốc tắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau hai ngày tắm thuốc, nàng rời khỏi thạch thất với sức sống tràn đầy.

Cơ hội ở Thí Luyện Cốc rất hiếm có.

Nếu như là trước đây thì nàng sẽ lập tức trở về.

Nhưng bây giờ, các sư huynh cũng đang lười biếng, ngay cả sư thúc tổ cũng khuyến khích nàng nghỉ ngơi, không chơi một chút thì thật không công bằng.

Điều quan trọng nhất là.

Nàng lại có thể ngự kiếm rồi!

Ánh sáng lấp lánh của Thần kiếm lướt qua khu rừng trên đỉnh Tụ Linh Phong, Tô Chước cầm Tiểu Tỳ Hưu trong tay vui vẻ tăng tốc: “Bay nàoooo!”

tiểu Tỳ Hưu bị gió thổi khiến lông lá rối bù: “Áu áuuuu!”

Nó chỉ là một con Tỳ Hưu thôi mà!

Một con khỉ nhỏ đứng trên mũi Thần kiếm, như đang đứng trên boong tàu của một con thuyền khổng lồ, chắp hai tay sau lưng đón gió như một bậc cao thâm, khinh thường liếc nhìn con thụy thú đang kêu la.

Tiểu thánh thú này thật là không có triển vọng!

Nhật Nguyệt kiếm bay loạn trong Đệ Cửu Vực gần nửa canh giờ, Tô Chước mới không nỡ mà quay về Tụ Linh Phong.

Từ xa đã nhìn thấy Thú Thần Bia khổng lồ, Tô Chước giảm tốc độ, đáp xuống trong sân.

Vì đã đưa sư muội đến Phụng Châu, những ngày qua Cung Hà bị nhốt trong phòng tu luyện không có cơ hội xuất môn, cảm giác như ánh sáng mặt trời đã biến mất, thế giới trở nên u ám.

Cuối cùng cũng đến lúc được xuất môn, khi thấy Tô Chước, hắn không thể chờ đợi thêm: “Tiểu Cửu à, theo ta thấy lôi kiếp là chuyện tốt, dù sao cũng là dị tượng thiên địa, gió thổi một chút, mây trời đổi sắc, có gì khác với điềm lành đâu!”

Tô Chước đặt tiểu Tỳ Hưu xuống, suýt bị lý luận của hắn thuyết phục, khóe miệng co giật: “Người ta là trời giáng điềm lành, còn muội là bị trời đánh, đúng là may mắn!”

Thu Vũ Miên Miên

Ngày lành giờ tốt mà Tiểu Kiếm bói ra có vấn đề không nhỉ?

Tiểu Kiếm im lặng: “Lúc ngươi đột phá lại không để ta tính toán!”

Dù sao hôm đó hợp nhất hai mạch nó cũng tính toán lung tung.

Diêm Nguy Nhiên vỗ vai nàng, khen ngợi: “Muội xem thân hình rắn chắc hơn rồi này, bị đánh cũng không tệ.”

Tô Chước nói với giọng điệu bình thản: “Đúng vậy, muội rất vui.”

Suýt nữa thì vui c.h.ế.t luôn rồi.

Mục Dự Chu: “Nếu là ta, ta cũng sẽ vui.”

Cơ hội rèn luyện thân thể miễn phí.

Đau dài không bằng đau ngắn, so với việc rèn luyện tính kiên nhẫn, hắn lại hâm mộ kiểu tốc chiến tốc thắng này hơn.

Hiếm khi không tu luyện, Tô Chước nghĩ đương nhiên phải chơi một chút: “Có phải đã đến giờ ăn rồi không?”

Nàng nhìn lên bầu trời.

Phàm nhân một ngày có ba bữa, còn có trà chiều và bữa khuya, nên bây giờ đi ăn cơm là đúng rồi. 

“Ăn gì?”

Diêm Nguy Nhiên không có ý kiến gì.

Hắn không có ý kiến, hiện trường cũng không có ai có ý kiến gì.

Tô Chước: “Muội không có kén chọn.”

Mục Dự Chu: “Ta cũng không kén chọn.”

Cung Hà nheo mắt suy nghĩ: “Ta đang nghĩ hôm nay nên ăn gì.”

Không khí trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Diêm Nguy Nhiên lục tìm trong nhẫn trữ vật, chọn ra một cái nồi sắt khổng lồ.

Đột nhiên một bóng người xuất hiện, ngay lập tức bị cái nồi trong tay hắn thu hút ánh nhìn.

Vẻ mặt lão nhân ngơ ngác.

Diêm Nguy Nhiên điềm tĩnh thu nồi lại.

Hai người còn lại nhìn về phía lão nhân, trong lòng hoảng hốt.

Trong thần tông có những bậc trưởng bối có tu vi như vậy là bình thường, chỉ có điều lạ là tại sao bậc trưởng bối như vậy lại đột nhiên xuất hiện ở Đệ Cửu Vực.

Có việc quan trọng cũng không thể tìm đến họ.

Coi như Đệ Cửu Vực có Nhị sư huynh quản lý, mà Nhị sư huynh không có ở đây, còn có Tam sư huynh.

Không phải là phát hiện ra họ gây rắc rối gì chứ?

Tô Chước ngẩn người một chút rồi phản ứng lại: “Chào sư thúc tổ.”

Sư thúc tổ?

Ba người cũng chào hỏi theo, nhưng thực ra trong lòng đầy nghi hoặc.

Nhìn thấy ba gương mặt này, sắc mặt sư thúc tổ dần trở nên nghiêm trọng, trí nhớ không được tốt của lão ta bị đánh thức.

Chính là họ!

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com