Tô Chước ngẩn người một lúc, đột nhiên nói: “Cảnh giới thứ hai của ‘Thân Hóa Kinh Phong’, hình như cần phải luyện hóa sức mạnh của phong lôi, ngươi thấy lôi kiếp thì sao?”
Cảnh giới thứ hai của thân pháp có tên là phong lôi, nàng có sức mạnh của phong, nhưng sức mạnh của lôi thì không thể giúp gì được.
Ban đầu nàng định luyện hóa từ linh châu thuộc tính lôi, nhưng linh châu thì chẳng rẻ tí nào, những thứ có thể hấp thụ được một chút thiên uy thì lại là bảo vật vô giá, trước đó Tô Chước bận rộn việc này việc kia, chưa kịp suy nghĩ kỹ về vấn đề này.
Phẩm giai của lôi kiếp thì không cần phải nói, không phải thiên lôi bình thường được tạo ra từ linh châu có thể so sánh được.
Tiểu Kiếm im lặng vài giây: “... Cái này cũng có thể lấy.”
Chịu rồi.
Nói về việc tính toán chi ly, Tô Chước rất là nghiêm túc.
Đùng đoàng!
Bầu trời đột nhiên sáng như ban ngày, một tia điện quang xé toạc mây đen, với tốc độ như chớp rơi xuống cốc.
Tô Chước vận dụng thân pháp chạy trốn, may mắn là không gian hoạt động trong linh trận không nhỏ, để nàng có đủ chỗ để thi triển thân pháp.
Điện quang trắng xóa đuổi theo nàng không buông, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp.
Bước chân Tô Chước loạng choạng, nàng ngã lăn ra đất rồi lăn vài vòng: “Vãi đạn!”
Dưới lôi kiếp, những cú điện giật mà Tô Chước trải qua ở kiếp trước chỉ là chuyện cười.
Nhưng mà giờ đây nàng có thể chịu đựng được, nỗi đau chỉ thoáng chốc đã qua đi, cảm giác như bóng ma tâm lý cũng được chữa lành.
Tô Chước: “...Ôi vãi, chỉ có vậy thôi?”
Tô Chước chỉ chú ý đến một tia điện quang rất nhỏ bị nàng giữ lại trong thần phách, cố gắng nhịn không cười, đứng dậy nghiêm túc nói: “Đánh thêm vài lần nữa! Xin ngươi đó!”
Kiếp vân: “…”
Tu vi võ mạch của Tô Chước đã đạt đến lục giai, trong thời gian này lại ở trong Thí Luyện Cốc mỗi ngày chịu linh áp rèn luyện, hoàn toàn không phải là thứ có thể bị tiểu lôi kiếp hủy diệt.
Nàng chỉ cần dùng linh lực bảo vệ tâm mạch, các kinh mạch khác thì để lôi kiếp tự do đi lại.
Đùng đoàng!
Lần thứ ba... lần thứ tư...
Tô Chước cảm thấy mọi thứ vẫn ổn, thậm chí có thể đánh thêm vài lần.
Khi bị đánh lần thứ bảy, Tô Chước đã không còn vui vẻ nữa.
Nếu tiếp tục như vậy thật sự sẽ bị cháy cả bên ngoài lẫn bên trong.
Tô Chước uống một bình linh dịch, quyết định không tránh né nữa, ngồi bệt xuống đất, hồi phục linh lực.
Sức mạnh phong lôi cần thiết cho thân pháp đã thu thập đủ.
Bây giờ nàng chỉ có thể để lôi kiếp đánh cho đến khi nào cảm thấy hài lòng.
“Gần đủ rồi... chín lần rồi.”
Tiểu Kiếm: “Chín lần là đủ? Không phải lúc nãy ngươi cầu xin nó đánh thêm mấy lần sao, sao không xin thêm đánh cho sảng khoái luôn.”
Tô Chước: “…”
Nàng nghĩ lôi kiếp không coi trọng Tiên Thiên cảnh nho nhỏ, lỡ như chỉ đánh một hai lần rồi đi thì sao.
Bây giờ nhìn lại thì có vẻ là đã dùng sức quá nhiều.
Đùng đoàng!
Đùng đoàng!
...
“Ôi mẹ ơi…”
Tô Chước ngẩn người: “Ta chỉ là một Tiên Thiên cảnh mà ngươi thật sự đánh lâu như vậy sao!”
Lôi kiếp không mất tiền à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước đó Tô Chước cảm thấy những lôi kiếp đánh xuống khá nhỏ và yếu, nhưng giờ đây những tia điện quang còn sót lại ngày càng mạnh mẽ, từ sợi chỉ bạc biến thành một con rắn bạc, khiến nàng cũng cảm thấy không chịu nổi.
Người ta sắp bị nướng chín rồi...
Nếu không có linh dịch phục hồi, có lẽ trong Tu Tiên giới đã đầy rẫy than cháy, một đợt đánh như vậy ít nhất phải mất vài năm để hồi phục.
Lôi kiếp mang theo linh lực lan tỏa khắp cơ thể nàng, mang đến những cơn đau đớn không thể chịu nổi, Tô Chước chỉ cảm thấy kinh mạch của mình khó chịu nhất, như thể lần nữa bị tái tạo lại.
Nếu có thể chịu đựng vượt qua được, thì sẽ thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt.
Nhưng lôi kiếp rõ ràng không có ý định dừng lại.
Nếu là thể chất của Tô Chước trước khi tái tạo linh mạch, thì hoàn toàn không thể sống sót dưới sự tôi luyện nguy hiểm như thế này.
Trong đan điền của nàng, viên cầu trắng nhỏ do truyền thừa mang lại dường như cũng bị lôi kiếp ngâm nhiễm, những tia điện quang trắng lấp lánh quấn quanh nó, trông càng lúc càng huyền bí, uy nghiêm mà lại kinh người.
“Tại sao lại đánh ta? Công pháp ta tu không đúng hay đạo tắc ta niệm không đúng?”
Tô Chước rảnh rỗi nói lý với lôi kiếp: “Nếu công pháp không đúng thì đánh thêm một lần, nếu đạo tắc không đúng thì đánh hai lần.”
Kiếp lôi đánh xuống ba lần.
Tô Chước: “...”
Nàng chỉ vào kiếp vân, tức giận nói: “Vậy là do ngươi không đúng.”
Sức mạnh hủy diệt của lôi kiếp khiến linh hải của nàng gần như sôi trào, linh lực liên tục lưu chuyển để phục hồi cơ thể nàng.
Dù sao cũng không bị đánh chết, Tô Chước hoàn toàn mặc kệ, ngồi xuống đất rồi nằm luôn.
Một đợt lôi kiếp lại rơi xuống người nàng, như đang rắc muối lên cá khô.
“Không ai quản lý nó sao?”
Tô Chước bị điện quang vây quanh, toàn thân nằm trên đất không nhúc nhích, thực sự không còn gì để nói.
Tiểu Kiếm: “Có vẻ như linh trận ở Thí Luyện Cốc cũng không nằm trong thần tông.”
Nếu không thì ít nhất cũng sẽ có vài trưởng lão đến xem náo nhiệt...
Tô Chước im lặng.
Bề ngoài Thí Luyện Cốc nhìn có vẻ như nằm trong khu vực của thần tông, những ải này được cấu thành từ linh trận, qua lần này Tô Chước mới phát hiện đây lại là một tiểu thế giới.
Nền tảng vốn liến của Vô Minh Thần Tông rốt cuộc thâm sâu đến mức nào? Nhiều công nghệ đen như vậy.
Tiểu Kiếm: “Cũng tốt, nếu bị người khác phát hiện ngươi mới Tiên Thiên cảnh mà đã gọi được lôi kiếp đến, đông người hỗn tạp thì có lẽ sẽ gặp rắc rối.”
Tiên Thiên cảnh mà kéo được lôi kiếp đến thì thật là vô lý, nhưng miễn là không bị đánh c.h.ế.t thì đây là điều tốt, từ một phương diện nào đó chứng tỏ Thiên Đạo công nhận tiềm năng của nàng.
Nhưng nếu thu hút sự chú ý của Thánh Địa thì lại chẳng tốt chút nào.
Việc nàng đánh bại thánh tử thánh nữ đến bây giờ vẫn chưa dẫn đến hậu quả gì, Tô gia cũng không truy cứu, rõ ràng là vì cho rằng tương lai của nàng đã bị hủy hoại, hơn nữa lại có sư môn bảo vệ, không có giá trị để trở mặt chặt đứt gốc rễ.
Sau ba mươi lăm lôi kiếp, thiên địa im lặng một thời gian dài.
Thu Vũ Miên Miên
Mây đen vẫn còn, áp lực càng lúc càng nặng nề, gần như khiến người ta khó mà động đậy.
Chắc hẳn đây là lần cuối cùng.
Tô Chước có dự cảm nên đứng dậy, cùng lúc đó Tiểu Kiếm nói: “Cẩn thận lần lôi kiếp cuối cùng!”
Phương pháp đối phó bình thường với lôi kiếp, cho dù thể chất không đủ để chống đỡ, cũng có thể mượn chiêu thức để giảm bớt sức mạnh của lôi kiếp.
Thiên Đạo không cho phép tu sĩ sử dụng ngoại vật để trốn tránh lôi kiếp, nhưng được phép dùng tu vi của bản thân để kháng cự.
Tô Chước cần mượn lôi kiếp để tôi luyện thân thể, mà nàng cũng cần mượn nó để tinh luyện thân pháp, cho nên phải tận dụng triệt để, không cần phải làm yếu đi sức mạnh của lôi kiếp.
Nhưng mà đối mặt với lôi kiếp như vậy mà vẫn muốn dùng thân thể để cứng đối cứng chống lại, thì thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Nàng cầm trường đao, Nhật Nguyệt kiếm lơ lửng trước mặt nàng, như đang chuẩn bị xuất kích.
Một tia điện quang mạnh mẽ chưa từng có hạ xuống, chậm hơn tất cả các lôi kiếp trước đó, nhưng mang theo sức nặng không thể phản kháng, như thể có thể phá hủy mọi thứ.
Phía sau Tô Chước đột nhiên hiện lên một hư ảnh màu trắng, hư ảnh đó giống như một loại dấu ấn, sau khi xuất hiện càng lúc càng rõ ràng, sự tồn tại của nó thể hiện uy nghiêm huyền ảo.