Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 151: Đừng lỡ tay giết người! Để ta giết!



 

Đối mặt với những hoài nghi như vậy, Tùy Thuận Đả còn chưa lên tiếng thì bỗng nhiên trước cửa điện vang lên một loạt tiếng ồn ào.

Tô Chước nhìn đội ngũ tu sĩ được huấn luyện bài bản, sát khí đằng đằng, đại khái đã hiểu đây chính là người của Nam Phổ Minh.

Tô Chước khẽ hỏi: “Đả đạo hữu, người ngươi gọi đâu rồi?”

Tùy Thuận Đả đáp: “Giờ này chắc nàng ấy đang lên lớp.”

Tô Chước: “…”

Còn đang lên lớp, thật đúng là Đại tông môn!

Tô Chước chợt nhớ đến trong thần tông cũng có nhiều lớp học mà đệ tử cần hoàn thành, nhưng ở Đệ Cửu Vực không có quy tắc gì, Tô Chước vừa vào tông môn chưa lâu đã tự mình làm khổ mình, đến giờ vẫn chưa tìm được thời gian để đi học.

Tùy Thuận Đả: “Ta cũng không ngờ chỉ mới hỏi vài người, mà ngươi đã đồng ý.”

“Ta cứ nghĩ phải tìm mấy canh giờ mới có người có gan lớn chút chứ.”

Khóe miệng Tô Chước khẽ giật: “Họ không giống như có kiên nhẫn để chờ mấy canh giờ.”

Thiếu nữ cẩn thận mím môi.

Những tu sĩ đang quan sát lặng lẽ lùi xa một chút.

Trong Điện Đối Chiến, tu sĩ có Tiên Thiên cảnh là phổ biến nhất, vì đây là ngưỡng thấp nhất để vào Điện Đối Chiến.

Giữa Tiên Thiên cảnh và Di Sơn cảnh có một đạo lôi kiếp, chính là vực thẳm mà nhiều tu sĩ cả đời cũng khó mà vượt qua.

Nếu không có lôi kiếp, những tu sĩ có chút thiên phú có thể dựa vào đan dược để nâng cao tu vi, nhưng tu vi như thế không đủ để họ chống lại lôi kiếp, thậm chí còn không thể dẫn động lôi kiếp đến được.

Mặc dù nhiều người có vẻ đang ở độ tuổi sung sức, nhưng tuổi thật của họ chắc chắn không phải hai mươi ba mươi, nếu họ là phàm nhân thì giờ này có lẽ đã bạc đầu.

Một người trong đội ngũ Nam Phổ Minh nói: “Tiểu nha đầu! Ngươi hành xử ngạo mạn như vậy, giờ đã biết sợ chưa?”

Tùy Thuận Đả: “Mắt nào của ngươi thấy ta sợ?”

Có mặt nạ, người khác không thể thấy biểu cảm của đối phương.

Nhưng từ bộ dạng câm nín của hắn ta có thể thấy được hắn ta tức giận cỡ nào.

Người đứng đầu không bị kích thích: “Ngươi mới ra đời chưa hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhận lỗi rồi hứa sau này sẽ không tái phạm nữa, thì chúng ta cũng sẽ không truy cứu.”

Tùy Thuận Đả: “Đạo lý đối nhân xử thế? Các ngươi muốn ta cố tình nhận thua sao?”

Đối phương: “…”

Tô Chước đột nhiên hiểu tại sao vị tiểu thư giàu có này lại thu hút được sự chú ý lớn như vậy.

Nam Phổ Minh có lẽ muốn nàng ta nhận thua để lấy lại chút thể diện.

Nhưng Tùy Thuận Đả thật sự chỉ đến để đánh cho vui, hoàn toàn không có ý định nhường nhịn người khác.

Cấp cao của Nam Phổ Minh thở dài: “Vậy thì ra tay đi.”

Quá trình lễ nghĩa trước khi đánh đã kết thúc.

Nói thật, hắn ta thật sự không muốn đánh, nhưng lần linh tinh chiến này sắp thất bại, trách nhiệm này phải chuyển giao, nhất định phải ra tay.

Nếu không, cả thể diện lẫn danh dự đều không còn, người trên hắn ta chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Tô Chước nhận thấy tình hình rất không ổn, những người đó đã rút kiếm.

Tô Chước nói nhanh: “Không phải ngươi có giao ước chiến đấu với họ sao? Tại sao họ không chờ mọi người tập hợp rồi mới ra tay?”

Tùy Thuận Đả: “Nếu họ đồng ý với ta thì không cần phải kéo quy tắc ra để kéo dài trận đấu! Họ không có võ đức mà muốn vây g.i.ế.c ta! Để mở ra trận chiến sinh tử ít nhất cần có số lượng người bằng nhau!”

Tô Chước: “…”

Tùy Thuận Đả: “Bây giờ không thể kéo dài trận đấu chỉ có thể ra tay thôi! Ngươi cứ đứng bên cạnh mà xem! Dù sao bây giờ họ nghĩ ngươi là người của ta, ngươi cũng không thể tránh được, đánh xong ta sẽ chia cho ngươi một ít linh tinh.”

Tô Chước mơ hồ nhớ trong Điện Đối Chiến có quy định không được ra tay trong khu vực ngừng chiến.

Nhưng những người này rõ ràng không để tâm.

Những tu sĩ đứng xem đều rất phấn khích.

“Đạo hữu ngươi có mua Lưu Ảnh thạch không? Của ta mới vừa dùng xong!”

“Ta có mang ta có mang…”

“Đến lúc đó cho ta một bản sao nhé!”

Tô Chước nhìn bóng dáng thiếu nữ nhanh chóng lao lên, thanh trọng kiếm nặng nề không hề ảnh hưởng đến sự linh hoạt của nàng ta, những động tác vung kiếm như thể trọng kiếm không có trọng lượng.

Trái lại, khi múa trọng kiếm lên lại mang theo sức mạnh như gió, không có những chiêu thức hoa mỹ của trường kiếm, đơn giản nhưng mạnh mẽ, đánh cho người ta chảy m.á.u mũi ròng ròng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặc dù sử dụng linh lực, nhưng đây giống như chiêu thức của Võ Tu hơn.

Tùy Thuận Đả đúng với cái tên giả của nàng ta, mang theo chút liều lĩnh, không quan tâm đến việc có bị g.i.ế.c trong Điện Đối Chiến hay không, cho dù có bị linh quyết đánh cho thương tích cũng không chùn bước.

Tô Chước vẫn nhớ đến số tiền khổng lồ mười vạn linh tinh.

Đã lên thuyền giặc rồi, lo trước lo sau không phải là phong cách của nàng.

Một tu sĩ từ phía sau tiến lại gần thiếu nữ, trên thanh trường kiếm bao quanh bởi linh quyết đỏ thẫm, đột nhiên một luồng linh áp hướng về hắn ta, khóa chặt vào vài điểm yếu.

Kim châm thuật.

Nếu chỉ là kim châm đơn thuần, có thể hắn ta không để tâm, nhưng kim châm này lại hiểm ác ở chỗ nó gắn liền với thủy linh lực, không chỉ làm giảm đi đáng kể linh lực bảo vệ của hắn ta, mà quan trọng hơn, áp chế thuộc tính từ mối đe dọa xa lạ này đủ để khiến tu sĩ phản ứng theo bản năng để phá giải chứ không phải chịu đựng.

Ầm ầm!

Tu sĩ vội vàng thu kiếm lại, dùng kiếm c.h.é.m ra, thủy linh lực nổ tung trên kiếm khí nóng bỏng của hắn ta, kim châm bay tứ tung.

Chỉ thoáng một khắc, Tùy Thuận Đả đã dễ dàng xử lý hai người trước mặt, tranh thủ thời gian quay người lại c.h.é.m một kiếm về phía hắn ta.

Tu sĩ đỡ trái đỡ phải, hô to một tiếng, hình bóng biến mất.

Tô Chước nhạy bén nhận ra hình như có gì đó từ trong tay hắn ta rơi ra.

Tùy Thuận Đả bị vài người vây công, nhưng vẫn có thời gian giơ tay thi triển một linh quyết để thu chiếc nhẫn trữ vật kia.

Tô Chước: "..."

Biết được mười vạn linh tinh từ đâu mà có.

Có phải đây là chiến lược của Tùy Thuận Đả không?

Kích thích thù hận, người khác đến tìm rắc rối lại bị nàng ta cướp.

Quá hiểm ác.

Tô Chước vừa thở dài vừa tham gia.

Giang hồ quả thật hiểm ác.

Dù ban đầu Tùy Thuận Đả không có ý định như vậy, nhưng lúc này vì trận đấu không nương tay bị Nam Phổ Minh tìm đến gây rắc rối, thực lực không đủ mạnh, bị bắt nạt không có chỗ nào để nói lý chính là nàng ta.

Chỉ có thực lực đủ mạnh mới có thể “đen ăn đen”.

Thiếu nữ tranh thủ phát hiện ra linh quyết cơ bản hỗn độn của nàng, nhìn mà không ngừng nhíu mày, không nhịn được nhắc nhở: "Ngươi nghiêm túc hơn chút đi! Đừng lỡ tay g.i.ế.c người! Để ta giết!"

Tô Chước nghĩ thầm người này có sát khí nặng quá: "Ta rất nghiêm túc!"

Tô Chước không muốn bại lộ sư thừa, không phải dùng linh quyết cơ bản mà là dùng kiếm pháp cơ bản c.h.é.m loạn, nói thật bây giờ linh lực của nàng mạnh hơn nhiều so với Trúc Cơ kỳ, linh lực Hậu Thiên cảnh bát trọng đánh Tiên Thiên cảnh là đủ rồi.

Nhưng tu sĩ Tiên Thiên cảnh này không phải là những đồng môn Tiên Thiên cảnh của thần tông mà nàng gặp trong bí cảnh lúc đầu, trong đó có rất nhiều người có thực lực phân hóa ra, cho dù là Tiên Thiên cảnh cửu trọng cũng không bằng tư chất của đệ tử tinh nhuệ ở Tiên Thiên cảnh trung kỳ.

Ban đầu có hơn mười người, Tô Chước lỡ tay c.h.é.m mất ba người, trước mặt chỉ còn lại vài người.

Năm sáu người còn lại đã không còn bất kỳ ý chí chiến đấu nào, cuối cùng nhìn nhau, đồng loạt bỏ chạy.

Tô Chước còn có chút không đã: "Đây không phải là đông đánh ít cũng có thể thắng sao?" Không kéo dài cuộc chiến cũng không sao.

Tùy Thuận Đả : "Đúng vậy."

Thiếu nữ cầm chiếc nhẫn trữ vật kiểm tra kỹ lưỡng: "Những thứ này bán ra được ba mươi hai vạn, chia cho ngươi mười sáu."

Nàng ta trực tiếp lấy ra mười sáu vạn linh tinh, đưa cho Tô Chước chiếc nhẫn trữ vật: "Ngươi mau cất đi."

Tô Chước theo phản xạ làm theo: "Nhiều quá vậy, ta chưa g.i.ế.c được mấy người..."

Nếu là mười vạn đã thỏa thuận từ trước, nàng không thấy có vấn đề, suy cho cùng nàng thực sự đã bị kéo vào.

Tùy Thuận Đả thở dài: "Ngươi còn muốn g.i.ế.c bao nhiêu? Không phải ta đã nói để lại cho ta sao?"

Tô Chước: "Tại sao lại để lại cho ngươi?"

Tùy Thuận Đả ngẩn ra: "Ngươi không biết sao?"

Thu Vũ Miên Miên

Mặt mày Tô Chước mơ màng.

Một giọng nói không có cảm xúc kịp thời vang lên trong đầu nàng: "[Làm Sao Để Lấy Cái Này] đạo hữu, đã lạm sát ba người trong điện đường chính điện, cấm vào Điện Đối Chiến mười lăm ngày."

Tô Chước: "..."

Điện Đối Chiến này cũng khá nhân tính.

Khi đánh nhau thì không quan tâm, đánh xong mới phạt.

Tùy Thuận Đả cũng nhận được thông báo, tiếp tục giải thích: "Giết một người cấm vào năm ngày, trong trận chiến g.i.ế.c người thì không phải chịu phạt! Nếu không ta muốn kéo dài trận chiến để làm gì!"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com