Nàng có chút ngượng ngùng, trước đây Ngụy Thạch làm việc cho nàng, bữa cơm nàng làm cho người ta… bây giờ còn ăn cơm chùa của người ta nữa.
“Ta uống một bát canh là được rồi.” Tuệ Nương chột dạ nói.
“Được.” Ngụy Thạch đưa muỗng canh cho nàng.
Một bữa cơm, Tuệ Nương ăn uống vô cùng thỏa mãn, sau khi ăn no uống đủ, nàng ngồi trong sân, giữa trưa, mặt trời cũng đã lên, sưởi ấm khiến người ta dễ chịu.
Ngụy Thạch chẳng mấy chốc lại bưng ra cho nàng một bát canh gừng, Tuệ Nương vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn…”
Ngụy Thạch không nói gì, quay người đi rửa bát.
Phơi nắng uống canh gừng, chẳng mấy chốc Tuệ Nương đã cảm thấy toàn thân thư thái, thậm chí còn có chút buồn ngủ.
Nàng nghiêng đầu nhìn quần áo mình phơi trong sân, chợt cảm thấy tiểu viện Ngụy gia trên lưng chừng núi này cũng khá tốt.
Cách biệt với thế giới bên ngoài, rất yên tĩnh.
Ngụy Thạch rửa bát xong bước ra khỏi phòng bếp, liền thấy Tuệ Nương đang ôm bát ngồi trên ghế ngẩn người.
Ánh nắng chiếu lên người nàng, giống như một con mèo nhỏ lười biếng đang ngủ gật.
Trong mắt Ngụy Thạch đột nhiên thoáng qua một tia cười.
Nhưng khi Tuệ Nương nhìn sang, nụ cười đó đã biến mất.
Tuệ Nương đứng dậy, mang bát vào phòng bếp, tiện thể nói: “Hôm nay cảm ơn ngươi Ngụy Thạch.”
“Không có gì.”
Tuệ Nương: “Có đó, đều do ta hậu đậu vụng về, vốn dĩ qua đây là để cảm ơn ngươi, ai ngờ lại làm phiền ngươi hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Ngươi có muốn nút kết không? Ta tặng ngươi một cái nhé!”
“Cái gì?” Ngụy Thạch không phản ứng kịp.
“Kết bình an!”
Chiếc giỏ của Tuệ Nương vẫn còn nguyên trong sân, nàng nhảy nhót đi tới, từ trong giỏ cẩn thận chọn ra ba bốn nút kết: “Hai cái này cho ngươi, hai cái này cho Nghiên Đài!”
Nghiên Đài đặc biệt vui mừng: “Tỷ tỷ, đây là cái gì?”
“Cái này là kết bình an, đệ có thể đeo ở thắt lưng, sau này có ngọc bội cũng có thể xâu lại, treo ở đâu cũng được, mang ý nghĩa tốt lành, đúng rồi, đám con trai đọc sách mấy đệ không phải có quạt sao? Cũng có thể treo ở cuối quạt.”
“Cái này là kết chữ vạn, mang ý nghĩa vạn sự như ý, phúc thọ cát tường.”
Tuệ Nương nói xong, hai huynh đệ đều cất đồ đi.
“Đa tạ.” Ngụy Thạch cũng nói lời cảm ơn nàng.
Tuệ Nương cẩn thận nhìn biểu cảm của hắn, mặc dù không thấy hắn tỏ ra rất thích, nhưng chắc hẳn cũng không ghét bỏ.
Trong lòng nàng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, “Vậy… ta đi đây, quần áo chắc cũng khô rồi.”
Ngụy Thạch liếc nhìn quần áo phơi trong sân, do dự một lát nói: “Ta đưa nàng xuống núi, tiện thể mang trúc về nhà nàng luôn.”
Tiến độ công việc hôm nay bị chậm trễ nghiêm trọng, tối nay hắn cũng cần phải làm bù.
Tuệ Nương cong môi: “Được, vậy ngươi đợi ta một lát, ta đi thay đồ.”
“Được.”
Tuệ Nương thay quần áo trong phòng của Ngụy Thạch, vừa rồi, đồ lót của nàng cũng đã thay ra, nên khi mặc quần áo của hắn…
Mỗi bước mỗi xa
Áo ngoài thì không nói làm gì, nhưng cái áo lót bên trong không biết có phải là áo của Ngụy Thạch hay không.
Vành tai Tuệ Nương đột nhiên hơi nóng ran…
Một làn gió thổi qua, hơi lạnh, Tuệ Nương xoa xoa cánh tay, quả nhỏ run rẩy trong không khí cũng dựng thẳng.
Nàng đột nhiên cắn cắn môi, nhanh chóng thay đồ của mình.
Sau đó, nàng gấp gọn gàng quần áo của nam nhân đặt lên giường, thậm chí còn chột dạ giấu chiếc áo lót bên trong xuống dưới cùng.
Trước khi ra khỏi cửa, nàng lại nhìn căn phòng một lần nữa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngụy Thạch quả nhiên đưa nàng xuống núi.
Chỉ là hai người một trước một sau, Ngụy Thạch còn vác theo khá nhiều cọc tre.
Lần này Tuệ Nương đã khôn hơn, khi xuống núi đi rất chậm, đến những đoạn dốc còn nghiêng người bám vào thân cây, đôi giày này đế hơi trơn, lần sau đi chợ nàng phải đổi đôi khác.
Ngụy Thạch vẫn lặng lẽ đi theo sau lưng nàng, cũng không giục giã, con đường bình thường hắn đi chưa đến một chén trà đã xong, bây giờ lại mất gần một khắc.
Hiện giờ sân nhà Tuệ Nương đã sửa xong, trông hơi lạc lõng giữa những ngôi nhà thấp lè tè.
Thực ra, đa số các hộ gia đình ở thôn Hoa Ổ đều không có điều kiện tốt bằng Chu gia, rất nhiều người vẫn ở nhà đất, vậy mà Tuệ Nương – một tiểu phụ nhân mới gả đến Chu gia được vài ngày đã thủ tiết, lại ở trong căn nhà gạch xanh mái ngói tốt như vậy, còn bỏ thêm tiền sửa tường viện, không biết bao nhiêu người đang ghen tị.
Lúc này thấy Tuệ Nương trở về, khó tránh khỏi lại một phen nói bóng nói gió.
“Chu gia, tường viện nhà ngươi cao thế này, rốt cuộc là để phòng người ngoài vào hay phòng người ngoài nhìn thấy bên trong vậy…”
Trong lòng Ngụy Thạch thắt lại, nhìn về phía Tuệ Nương.
Hôm đó hai phụ nhân kia cũng đã nói những lời như vậy, theo tính khí của Tuệ Nương…
Nam nhân hiển nhiên cho rằng Tuệ Nương sẽ lập tức nổi giận đáp trả, nào ngờ nàng chỉ cười nhạt, đột nhiên âm u nói: “Sao ngươi biết được? Ngươi không nghe nói Chu Dương đã giúp ta cày đất sao? Ngươi nói xem buổi tối hắn có về không?”
Sắc mặt người kia thay đổi, vội vàng lùi lại một bước.
Tuệ Nương hừ một tiếng, xoay người đẩy cánh cửa viện nhà mình ra.