Gần nhà Ngụy gia quả thật có một con suối, lại không nhỏ. Bình thường Ngụy Thạch không cần xuống núi lấy nước, dùng nước ở đây là đủ.
Hắn đã đào một con mương nhỏ gần đây, còn dùng nhiều trúc ghép lại với nhau để dẫn nước.
Trước đó Tuệ Nương nói nàng muốn dùng nước của con suối này, phản ứng đầu tiên của Ngụy Thạch cũng là làm như vậy.
Nhưng nhà của Tuệ Nương dù sao cũng xa hơn, như vậy sẽ cần nhiều trúc hơn.
Khoảng thời gian này ban ngày hắn sửa tường viện cho Tuệ Nương, những lúc khác cũng không được rảnh rỗi, trong sân còn chất đầy cây trúc cùng tảng đá ngổn ngang.
Khi Tuệ Nương leo lên thì trong sân hoàn toàn không có ai, nàng chống nạnh thở hổn hển, mất một lúc lâu mới thở đều lại được.
Nàng quay đầu nhìn xuống núi, con bà nó, cái sườn dốc này nhìn không xa, nhưng leo lên thì mệt c.h.ế.t đi được.
Khá cao a...
Đợi đến khi thở đều lại được, Tuệ Nương ngẩng mắt nhìn xung quanh.
Ừ, quả nhiên là nhà của tên hũ nút kia, toàn là tảng đá lộn xộn.
Tuệ Nương cũng không vội gọi người, mà đi vào trong sân.
Cối đá chưa hoàn thành, các loại công cụ khác nhau...
Nàng đi một vòng mới phát hiện mình đã oan uổng người ta, sân nhà Ngụy Thạch vẫn khá gọn gàng, chỉ là đồ đạc nhiều thôi...
Tuệ Nương cứ như một tên trộm lần đầu đến nhà, nhìn đông nhìn tây, đợi đến khi nhìn đủ rồi, mới phát hiện Ngụy Thạch không có ở nhà.
Nàng đang định mở miệng gọi người, Nghiên Đài đột nhiên từ trong phòng bếp đi ra.
"Tuệ tỷ tỷ?!"
Tuệ Nương cười gật đầu, sau đó nhìn thấy bát cơm trên tay cậu: "Sao vậy, đệ ở nhà một mình sao?"
Nghiên Đài vội nói: "Không phải, ca ca của đệ ở bên sơn tuyền kia! Tuệ tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây!"
Nghiên Đài rõ ràng rất vui, sân nhà bọn họ từ trước đến nay chưa từng có khách đến!
Tuệ Nương: "Ồ, không có gì, ta tìm ca ca của đệ."
"Vậy ta dẫn tỷ đi!"
Nghiên Đài rất vui vẻ đặt bát đĩa xuống, Tuệ Nương liếc nhìn một cái, vẫn là bánh bao, sau đó Nghiên Đài liền hưng phấn dẫn người đến bên sơn tuyền.
"Tuệ tỷ tỷ, tỷ chậm một chút nhé, đường ở đây không dễ đi."
Tuệ Nương đã thấy qua rồi.
Con đường này không còn gọi là không dễ đi nữa, mà là cực kỳ khó đi.
Tuệ Nương bước đi chập chững, thậm chí còn không nhanh bằng Nghiên Đài, nhưng vẫn cố gắng theo kịp, cuối cùng cũng đến bên sơn tuyền bí ẩn đó.
"Ca!"
Ngụy Thạch khi làm việc vô cùng chuyên tâm, mãi đến khi Nghiên Đài gọi một tiếng, hắn mới mặt không cảm xúc quay người lại, lúc này mới nhìn thấy người phía sau Nghiên Đài.
Trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của Ngụy Thạch hiếm hoi hiện lên một tia kinh ngạc, hắn đứng dậy.
"Sơn tuyền ngươi nói chính là ở đây sao?" Tuệ Nương nhìn xung quanh: "Trông không lớn lắm, nước có đủ không?"
Ngụy Thạch cũng không hỏi nàng sao lại đến, chỉ là mắt không rời nhìn nàng.
"Đủ, nguồn nước trên đỉnh núi, bốn mùa quanh năm không ngừng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ồ, vậy thì tốt rồi..."
Mỗi bước mỗi xa
Nghiên Đài cười thay ca ca của cậu hỏi: "Tuệ tỷ tỷ, hôm nay tỷ đến đây chỉ để xem sơn tuyền sao?"
Tuệ Nương lúc này mới thu lại ánh mắt, đáp một tiếng: "Coi như là vậy, nhưng Nghiên Đài, ta có lời muốn hỏi ca ca của đệ, đệ về nhà trước nhé?"
Nghiên Đài nhìn ca ca, vội nói: "Được được! Ta về trước đây."
Sau khi Nghiên Đài đi rồi, Tuệ Nương tiến lên một bước: "Ngươi không tò mò ta muốn hỏi ngươi điều gì sao?"
Ngụy Thạch chậm rãi lắc đầu, rồi lại gật đầu.
“Chuyện đồng ruộng?”
Tuệ Nương hừ một tiếng: “Cũng không đến nỗi ngốc! Có phải ngươi giở trò không?”
Ngụy Thạch thành thật gật đầu: “Là ta.”
“Tại sao?” Tuệ Nương mở to hai mắt.
Nàng không thể ngờ, nam nhân trầm tính như hũ nút này lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Ngụy Thạch thành thật nói: “Lời ra tiếng vào nhiều quá, không hay. Sau này ta thuê ruộng thì sẽ chẳng ai nói gì nữa.”
Tuệ Nương nhìn hắn, đã hiểu ra.
Thì ra là vì chuyện này.
Hắn đã thuê ruộng nhà nàng, chắc chắn sẽ có người xì xào bàn tán, nhưng cứ như thế này, ruộng nhà nàng biến thành ruộng ma, e rằng ai cũng không muốn thuê, Ngụy Thạch thuê lại thì chắc chắn không ai còn nói lời gièm pha nữa.
Không ngờ hắn trông có vẻ trầm lặng như khúc gỗ, nhưng tâm tư lại khá thông minh.
Tuệ Nương nghĩ một lát, tiếp tục hỏi: “Ngươi đã dọa bọn họ như thế nào?”
“Người gỗ…”
Ngụy Thạch ăn ngay nói thật.
“Vậy làm sao làm ra được dáng vẻ của Chu Dương?”
“Chu Dương?”
Tuệ Nương vừa hỏi xong, Ngụy Thạch liền ngây người.
“Không phải Chu Dương… Ta tùy tiện làm thôi.”
Tuệ Nương cũng ngạc nhiên: “Không phải Chu Dương sao? Vậy tại sao bọn họ lại nói là Chu Dương…”
Ngụy Thạch mím môi, suy nghĩ một lát liền hiểu ra –
Bởi vì người hắn dọa là Chu Võ.
Chu Võ là ca ca của Chu Dương, hắn ta nhăm nhe ruộng đất của đệ đệ mình, lại còn ở sau lưng nói xấu Tuệ Nương, trong lòng chột dạ cũng là lẽ tự nhiên.
Khó trách hắn ta lại nhận nhầm thành Chu Dương.
Ngụy Thạch không biết nói dối, liền tỉ mỉ kể lại cho Tuệ Nương nghe.
Tuệ Nương nghe xong thì tức giận vô cùng: “Ta đã nói mà! Thì ra là chuyện này! Hay lắm, một lũ độc ác!”
Hôm đó Miêu thị muốn đến mua ruộng thì nàng đã biết rồi, Chu Võ đã để mắt đến một mẫu ba sào đất nhà nàng từ lâu.
Thật ra trước khi Tuệ Nương gả cho Chu Dương hoàn toàn không quen biết người của Chu gia, sau khi Chu Dương qua đời nàng và cả nhà của Chu Võ cũng không qua lại gì, nhưng sở dĩ nàng không ưa cả nhà Chu Võ như vậy là vì trong đám tang của Chu Dương, Chu Võ còn nhìn nàng với ánh mắt không tử tế…