Tiểu Ngọc Nhi

Chương 24



Ta hoa mắt chóng mặt. Ôm trán nhìn thiếu gia, vẻ mặt hắn lại thản nhiên, còn có tâm tư cười với ta:

"Nương tử, lâu ngày không gặp."

Bàn tay dơ bẩn của hắn che chở một đóa hoa đào sạch sẽ, đi tới cài lên mái tóc ta. Thiếu gia đắc ý:

"Trước khi đốt viện, ta phát hiện trên cành hoa đào trong viện nở một đóa hoa."

"Mới phát hiện ra thì ra đã vào xuân rồi."

"Đây là đóa hoa đầu tiên nở rộ trong mùa xuân, cũng là đóa duy nhất, lúc đó ta liền nghĩ nhất định phải cài lên đầu nàng."

Thiếu gia cười hỏi ta: "Cảm giác thế nào khi cài mùa xuân lên đầu?"

Trong mắt ta tràn ra những giọt lệ nhưng vẫn ngoảnh mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Chỉ một đóa hoa mà đã muốn dỗ ta vui vẻ? Tiết Tiểu Ngọc ta có vô dụng đến thế sao?"

"Hơn nữa hôm đó không phải chàng đã nói, không bỏ trốn cùng ta sao?"

"Sao bây giờ lại ở đây đợi ta?"

Thiếu gia để lộ vẻ mặt mờ mịt:

"Ai nói không đi cùng nàng?"

Hắn ấm ức nhìn ta chằm chằm:

"Lúc đó rõ ràng ta chỉ nói có hai chữ ——"

Ta nghẹn ngào, đỏ mắt gân cổ lên cãi:

"Đúng vậy, chàng nói, không được."

"Bộp."

Thiếu gia đột nhiên từ trong lòng móc ra một sấp ngân phiếu địa khế được bảo quản cẩn thận, hung hăng đập lên bàn khách điếm. Oán hận nghiến răng:

"Ý của ta là, không thể qua loa mà bỏ trốn như vậy được ."

"Mẫu thân ta để lại cho ta nhiều tiền như vậy, ta không thể vận hành một chút, lén lút chuyển đến Giang Nam sao? Mông còn chưa lành, đã bò dậy lén lút đi tìm người làm việc."

"Đợi đến khi về nhà được rồi, nàng đã theo cái gì mà Nhị hoàng tử cao chạy xa bay rồi."

"Lúc đó ta đau lòng muốn nát thành tám trăm mảnh, Tiểu Ngọc nhi."

"Thật khó chịu, thật muốn xé ngân phiếu cho hả giận ——"

Ta vội vàng ngăn hắn lại, ôm đống tài sản dày cộp vào lòng. Nuốt nước miếng, nhắm mắt tiếp tục trách móc:

"Vậy sao lúc đó chàng không nói rõ ràng, hại ta suy nghĩ lung tung, đáng ghét!"

Thiếu gia lau khuôn mặt đầy bụi:

"Được, trách ta thì trách ta!"

"Nhưng mà Tiết Tiểu Ngọc, ta phát hiện bây giờ nnagf đều không dỗ dành ta nữa rồi..."

"Chẳng lẽ là không yêu nữa rồi..."

Ta nhìn thấy dáng vẻ uất ức của thiếu gia, khóe miệng liền không nhịn được tươi cười:

"Chàng không còn quan hệ gì với Tạ gia nữa sao?"

"Từ nay về sau, trên đời không còn Tạ công tử kim chi ngọc diệp, ngày ngày cần người dỗ dành nữa rồi."

Thiếu gia chỉ vào mình: "Vậy bây giờ ta là gì?"

Ta ôm đống ngân phiếu cùng khế đất dày cộp, trên đầu cài trâm hoa đào, cười hì hì ôm lấy hắn:

"Chàng là Quan Hy."

Ta nói: "Chàng là phu quân của ta, Quan Hy."

"Từ nay về sau, chỉ có một thân phận này thôi!"

Quan Hy cười nói:

"Được!"

Trời làm áo cưới, đất làm phượng liễn, hoa đào đầy trời khiêu vũ tấu nhạc.

Từ nay Tiết Tiểu Ngọc ta làm chủ. Trong nhà náo nhiệt hẳn lên. Phu quân Quan Hy phong tư trác tuyệt. Đệ đệ Văn Lễ lanh lợi đáng yêu. Còn có hai hộ vệ cùng ba nha hoàn.

Phu quân nhướng mày nghi hoặc: "Bọn họ là thân phận gì nữa?"

Ta cười hì hì:

"Bọn họ là của hôig môn nhà mẹ đẻ cho ta đấy."

Hơn nữa còn có ba trăm lượng vàng nữa. Nhưng trong nhà đã đủ ồn ào, thế là ta trả lại khế ước bán thân cho hộ vệ và nha hoàn:

"Các ngươi muốn đi đâu thì đi, nhà họ Tiết ta không thu nô lệ, chỉ cần tiểu nhị thôi."

Bọn họ nhìn nhau, quả quyết lựa chọn ở lại, đồng thanh gọi ta:

"Tiết chưởng quỹ, chúng ta chỉ muốn ở lại chỗ ngài."

Ừm... Vậy được rồi.

Vậy thì...

40

"Tiếu Ngọc Lâu chính thức khai trương!"

"Gọi món chạy bàn ——"

Trần Nhất, Trần Nhị vang dội đáp: "Đến đây!"

"Quét dọn rửa chén ——"

Xuân Lan, Xuân Đào, Xuân Mai đồng thanh kêu lên: "Có!"

"Môn đồng tấu nhạc kéo khách ——"

Văn Lễ lẩm bẩm thổi một khúc hoan ca: "Tới liền!"

Còn thiếu cái gì nhỉ? Đúng, thiếu một kế toán. Phu quân vội né tránh ánh mắt ta:

"Nương tử, không thể để ta quản tiền được ——"

Ta chống nạnh trừng hắn:

"Vậy chàng làm gì? Người duy nhất rảnh rỗi?"

Phu quân khẽ cười, ung dung vung quạt, mày liễu đưa tình:

"Ta đương nhiên là làm thư sinh kể chuyện."

"Phải biết rằng, trong tửu lầu thiếu nhất chính là người kể chuyện đó."

Được thôi, phu quân của mình thì mình chiều. Hắn muốn kể chuyện thì cứ kể chuyện đi.

Ta dán cáo thị tuyển kế toán ra ngoài. Khẽ ngâm nga một khúc nhạc nhỏ rồi quay lại phòng bếp. Tự khắc sẽ có người đến ứng tuyển. Hoặc là áo vải nghèo hèn, hoặc là phượng hoàng sa cơ, hoặc là cố nhân tri kỷ.

Không vội, không vội, cứ kiên nhẫn chờ đợi một chút.

Người có duyên. Tự khắc sẽ gặp lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com