Bùi Lê, không đúng, hiện tại nên gọi là Nhị điện hạ. Hắn lãnh đạm liếc nhìn Trình phu nhân đang sợ hãi vùi đầu xuống đất. Sau đó lạnh giọng mở miệng:
"Dập đầu tạ lỗi với muội muội Tiết Tiểu Ngọc của ta."
Lời vừa dứt, ta lại mềm nhũn hai đầu gối. Văn Lễ vội vàng đỡ ta. Nhỏ giọng thì thầm bên tai ta:
"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, thì ra tỷ là công chúa lưu lạc bên ngoài!"
"Quả nhiên Văn Lễ không đi theo sai người!"
Quỷ thần ơi.
Gà chó lên trời cũng không thể một bước lên mây được đâu...
Trình phu nhân quả thật dập đầu với ta, chỉ là ngẩng đầu đầy oán giận. Ta không dám nhìn, cứ cảm thấy tuổi thọ bị rút ngắn.
Tối đó, Tạ lão gia liền chuẩn bị bốn con ngựa chạy ngàn dặm, một chiếc xe ngựa lớn bằng gỗ tử đàn. Còn tự mình chọn ra mười nha hoàn cùng gã sai vặt nhanh nhẹn kín miệng, mười mấy hộ vệ cùng với ngàn lượng vàng đưa cho Nhị điện hạ xem.
Điện hạ chỉ vén rèm liếc mắt nhìn xe ngựa. Bên trong rộng rãi, đủ chứa năm người trở lên. Trải thảm lông chồn xa hoa, treo rèm lụa tinh xảo, khảm vàng đính ngọc, cực kỳ hoa lệ.
Nhị điện hạ lại uể oải nói: "Tạm được."
Tạ lão gia thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, do dự mở miệng:
"Điện hạ dự là hôm nay sẽ đi sao? Gần đây tuyết lớn phong quan, sợ là phải đợi mấy ngày mới có thể thông hành..."
Nhị điện hạ trầm ngâm: "Mấy ngày?"
Tạ lão gia vội vàng nói:
"Cũng không cần đến mấy ngày, thảo dân đã phái người đi thông đường giúp quan binh, hơn nữa đành khiến điện hạ chịu ấm ức, trước tiên nghỉ ngơi ở hàn xá, ước chừng ba ngày là có thể thông hành."
"Đám người hầu hạ cũng đã siết chặt miệng lưỡi, chỉ xưng ngài là Bùi công tử, quyết không tiết lộ nửa lời ra ngoài."
Xe lăn dừng lại. Bùi Lê gật đầu, nhàn nhạt nói:
"Đa tạ."
Tạ lão gia vội vàng cúi đầu lấy lòng:
"Ai da, điện hạ làm thảo dân mất mặt..."
Xe lăn vòng qua hành lang, dừng trước cửa phòng ngủ. Tạ lão gia cung kính cáo lui. Hai nha hoàn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ta lặng lẽ đẩy Bùi Lê vào trong phòng.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, bên trong nhà ấm áp như mùa xuân, hương thơm thoang thoảng dễ chịu. Phía sau phòng hơi nóng bốc lên, hóa ra là một suối nước nóng, xa hoa đến cực điểm.
Với đãi ngộ lớn đến như vậy, lại khiến trong lòng ta càng thêm ngổn ngang, run rẩy. Trời ơi, làm sao điện hạ có thể chịu đựng được ở cái ổ chó nghèo nàn bốn bề gió lùa của ta? Hơn nữa, hình như ta còn bắt hắn thêu hoa kiếm thêm chi phí sinh hoạt?
Nghĩ đến những chuyện xưa cũ không muốn nhớ lại, những điều Búi Lê từng chán ghét, ghét bỏ bỗng trở nên vô cùng hợp lý. Ta thấp thỏm nhìn sắc mặt của điện hạ.
Sợ rằng hắn đột nhiên nói: "Kéo tên điêu dân Tiết Tiểu Ngọc này ra ngoài chém."
Bùi Lê vẫn giữ vẻ mặt hờ hững. Chỉ là khi đám người hầu muốn hầu hạ hắn tắm rửa, ánh mắt người này đột nhiên thay đổi. Hắn nhíu mày, gọi ta đang lén lút muốn chuồn đi:
"Tiết Tiểu Ngọc, đi đâu thế?"
"Lại đây chải đầu cho ta."
Ánh mắt sắc bén của hắn như có gai đâm vào lưng, ta đành quay người cúi đầu, rụt rè lên tiếng:
"Nhưng mà... ta luôn làm đau ngài..."
Trước kia dám cố ý hay vô tình làm đau da đầu Bùi Lê, bây giờ cho ta mười cái đầu ta cũng không dám. Hắn lại không nói gì mà chỉ nheo mắt đầy nguy hiểm.
Ta đọc hiểu sự đe dọa trong đó, lập tức trở nên sợ sệt mà bò lại. Hương thơm mềm mại tràn vào trong lòng lại không dám buông lỏng dù chỉ một chút, lo sợ bất an cứ thế dâng lên.
Nhẹ nhàng chải mái tóc đen như mực, cẩn thận như vu.ốt ve một đứa trẻ sơ sinh.
“Tiết Tiểu Ngọc."
Đang chăm chú, đột nhiên Bùi Lê lên tiếng làm ta giật mình, vội vàng nói:
"Có."
Hắn không quay đầu lại, chỉ khẽ cười một tiếng.
"Ngươi ngoan ngoãn im lặng như vậy, ta lại có chút không quen."
"Thảo dân ăn nói vụng về, không dám nói chuyện."
Ta thành thật trả lời. Bùi Lê lại nhướng mày, nghiêng đầu trêu chọc:
"Sao vậy, cuối cùng cũng không dám lớn tiếng với ta, nghênh ngang cãi nhau với ta nữa rồi?"
Ai mà dám. Cho dù có mười cái cửu tộc cũng không dám làm càn như vậy.
Ta cười gượng gạo, mím chặt môi. Bùi Lê lại vươn ngón tay chỉ vào giữa lông mày ta:
"Thả lỏng đi, Tiết Tiểu Ngọc."
"Bây giờ ngươi không phải là thảo dân, là công chúa."
"Công chúa, có thể tùy tiện nói chuyện."
Mặc dù Bùi Lê bảo ta thả lỏng, ta cũng căn bản không dám buông lỏng. Tai lại đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ. Là âm thanh truyền đến từ bên ngoài suối nước nóng.
Có lẽ là có người nghe lén.
31
Hoặc là mèo hoang đi ngang qua. Bùi Lê cảnh giác nheo mắt. Lắng nghe hồi lâu, đột nhiên hắn thả lỏng sắc mặt. Đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt. Hắn nhếch môi, bỗng nhiên cất tiếng, lớn tiếng hỏi:
"Tiết Tiểu Ngọc, ngươi có biết, công chúa nên gả cho người thế nào không?"
"Ờ... Vương hầu khanh tướng? Thế gia quý tộc? Trạng nguyên thám hoa?
“Ta thấy trong thoại bản đều viết như vậy."
Bùi Lê tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của ta, cong mắt:
"Đúng vậy."
"Ngươi phải gả cho vương hầu khanh tướng, thế gia quý tộc, trạng nguyên thám hoa."
"Đợi hồi kinh, ta nhất định sẽ giúp ngươi chọn một phò mã tương xứng."
Giọng hắn vừa dứt, ta còn chưa kịp phản ứng, liền nghe một tiếng "xoảng". Tựa như con mèo hoang không kịp đề phòng mà rơi xuống cây. Nghe kỹ lại, đã không còn động tĩnh gì nữa.
Ta im lặng hồi lâu, bỗng thở dài một tiếng.
"Điện hạ, đừng chế nhạo thảo dân nữa."
"Tiểu Ngọc không phải công chúa, cũng không thể hồi kinh cùng người."
"Người đã có xe ngựa chạy xa ngàn dặm, hộ vệ, tôi tớ đều có đủ cả, Tiểu Ngọc ngu dốt, thô lỗ, đi theo người chỉ tổ kéo chân."
Bông tuyết tĩnh lặng rơi xuống, nhưng lại nhanh chóng bị hơi nóng của suối nước hòa tan. Bùi Lê vươn tay đón lấy một bông tuyết, không biết đang nghĩ gì, cúi đầu nhìn lòng bàn tay. Lặng lẽ hồi lâu, cho đến khi bông tuyết từ từ tan thành nước, hắn mới ngẩng đầu, khẽ nói:
"Tiết Tiểu Ngọc, còn nhớ đêm chúng ta gặp nhau lần đầu không?"
"Khi đó, gió tuyết thổi điên cuồng, chúng ta ngay cả một chiếc xe lừa cũng không có, ngươi khoác áo của mình lên người ta, run rẩy cõng ta, vừa khóc vừa bước từng bước nặng nề trên cánh đồng tuyết mênh mông, vừa lạnh vừa mệt, có cảm thấy ta là gánh nặng của ngươi không?"
Khi đó sao. Ta cẩn thận hồi tưởng. Khi đó chỉ cắn răng m à nghĩ, nhất định phải cõng Bùi Lê ba trăm lượng bạc sống sót trở về. Hắn mà chết, trên người ta không còn tiền, tuyệt đối sẽ sụp đổ đến mức muốn tự sát.
Thế là lắc đầu, thành thật nói: "Không thấy."
Bùi Lê khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhạt nhòa: "Đúng vậy, cho nên ngươi có ngu dốt thế nào, ta cũng phải mang ngươi đi cùng."
"Tiết Tiểu Ngọc ngươi, tuyệt đối không phải là gánh nặng của ta."