Tiểu Ngọc Nhi

Chương 16



27

Có lẽ là ta gặp phải ảo giác. Ta lại nhìn thấy trên mặt Bùi Lê cao cao tại thượng, ngạo mạn kia chút gì đó "không cam lòng".

Đúng là mặt trời mọc đằng tây. Nhưng ta thật sự cảm thấy rất mờ mịt. Chưa nói đến việc từ Lân Châu đến kinh thành, đi về một chuyến, cho dù là ngựa chạy nhanh nhất cũng phải mất ba tháng. Gần đây lại có tuyết lớn liên miên, đường càng không dễ đi. Quan trọng nhất là, hiện tại ta đã gả cho thiếu gia, làm sao có thể nói đi là đi?

Ta xoa trán, thở một hơi dài:

"Bùi Lê, hay là ngươi ngủ thêm một lát đi..."

Thật là, muốn làm gì thì làm đó.

Ngón tay Bùi Lê co lại, môi mỏng mở ra, dường như còn muốn nói gì đó. Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Gió lạnh tức thì ập đến, một bóng người gầy gò thấp bé cũng lách vào. Là Văn Lễ đang vội vã gấp gáp.

"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, không xong rồi, thiếu gia sắp bị lão gia đánh chết rồi!"

"Cái gì?! Lần này thiếu gia phạm phải chuyện gì?"

Ta vội vàng hỏi. Văn Lễ lại lau nước mắt lắc đầu, nói hắn cũng không rõ:

"Không biết vì sao lão gia lại nổi giận, mặt đen thui không nói hai lời cầm gia pháp đánh thiếu gia đến thừa sống thiếu chết, đánh gần nửa canh giờ, hiện tại muốn gọi tỷ qua đó."

Ta trừng lớn hai mắt, miệng cũng lắp bắp:

"Còn, còn có cả chuyện của ta?"

"Không chỉ như vậy."

Văn Lễ nghiến răng, ánh mắt nhìn về phía Bùi Lê trên xe lăn, ngón tay chỉ:

"Hắn cũng phải qua đó."

Tim ta đập như trống bỏi, đẩy Bùi Lê, căng thẳng đi theo sau Văn Lễ. Vừa đi vừa chạy, không dám dừng lại giây phút nào. Một đường phi thật nhanh đến tiền sảnh. Chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng thiếu gia thét chói tai cùng tiếng mắng mỏ của lão gia.

"Đồ nghịch tử, ngươi không những muốn cưới một nữ đầu bếp làm vợ, lại còn nạp một nam thiếp? Ngươi muốn lão tử tức chết sao!"

Ngay giây tiếp theo, roi gỗ nặng nề đánh vào da thịt, tiếng động mạnh mẽ kia cách cánh cửa cũng khiến người ta kinh hãi.

Thiếu gia trong nhà tức thì kêu lên đau đớn, nhưng vẫn nghênh cổ cãi lại phụ thân mình:

"Con muốn cưới Tiết Tiểu Ngọc làm vợ, nhưng con không nạp nam thiếp! Đó là ca ca của thê tử con! Là đại cữu của con!"

Lão gia căn bản không muốn nghe, lại là một roi nặng nề quật xuống:

"Cưới nữ đầu bếp làm chính thê, lại nạp ca ca nàng ta làm nam thiếp, đồ nghịch tử, ngươi vứt thể diện của Tạ gia đi đâu!"

"Phụ thân ta ơi, sao ngài lại không hiểu tiếng người! Con đã nói đó là——"

Thiếu gia vừa ấm ức lại vừa phẫn nộ, giọng nói đều khàn đặc. Dường như không muốn giải thích nữa, hắn hít sâu một hơi, hai mắt đỏ bừng:

"Con thấy phụ thân chính là muốn đánh, được, có bản lĩnh thì ngài cứ đánh chết con đi!"

"Con chết rồi, vừa hay đi tìm mẫu thân cáo trạng ngài!"

Lời nói tức giận đến nghiến răng nghiến lợi của thiếu gia vừa dứt. Cạch một tiếng. Gia pháp trong tay lão gia đột nhiên gãy làm đôi. Nửa tấm gỗ bị gãy bay đến bên chân ta.

Toàn thân run rẩy, lập tức muốn quỳ xuống. Một bàn tay lại vững vàng đỡ lấy ta. Bùi Lê lắc đầu với ta, mặt mày lạnh như nước.

"Không cần quỳ trước hắn."

Không quỳ trước lão gia, vậy thì quỳ ngươi sao? Ta khóc không ra nước mắt. Văn Lễ bên cạnh lại đã quỳ xuống, run rẩy lên tiếng:

"Lão gia, người đã được dẫn đến."

Lão gia dường như mệt mỏi rã rời, không quay đầu lại, chỉ trầm giọng phân phó:

"Lấy gia pháp đến đây."

Vừa dứt lời, vị thiếu gia bị đánh đến thoi thóp lập tức cuống lên. Hắn gắng gượng chống người dậy, giọng khàn đặc:

"Muốn đánh thì cứ đánh con, đừng đánh nàng."

Tạ lão gia bị chọc tức đến bật cười:

"Ai nói muốn đánh nàng ta? Người còn chưa vào cửa, ngươi đã che chở ghê gớm thế rồi."

"Con che chở thê tử của con, đây là chuyện đương nhiên."

Thiếu gia nói rõ từng chữ từng chữ, kiên định mà hung ác. Tạ lão gia lại khựng lại. Không biết đã nghĩ đến chuyện cũ nào, tay cầm gia pháp mà người thì ngẩn ra.

Thiếu gia thừa cơ nghiêng đầu nhìn ta. Trong đôi mắt đào hoa đã biến mất vẻ hung ác. Hắn yếu ớt kéo khóe miệng, nằm sấp trên ghế, cười cợt nhả.

Hắn nói: "Tiểu Ngọc Nhi, đừng sợ, chờ tướng quân ủi phẳng da cho nàng."

28

Trong lòng ta như có tiếng nổ ầm ầm. Đối diện với đôi mắt cười cong cong của thiếu gia, những giọt nước mắt ta cố kìm nén cuối cùng cũng không thể khống chế mà rơi xuống. Đột nhiên cảm thấy rất hối hận.

Vì sao đêm pháo hoa năm đó không bỏ trốn cùng thiếu gia. Gia pháp đã bị đánh gãy bảy cái. Y phục của thiếu gia dính đầy máu, nhìn mà thấy ghê người.

Gia pháp mới được đưa đến tay lão gia. Ông hoàn hồn, thấy thiếu gia vẫn không phục, đang định giơ tay đánh tiếp. Chủ mẫu ngồi trên cao bèn thản nhiên lên tiếng:

"Thôi đi."

"Tính tình Quan Hy ngạo mạn, đánh đến máu me đầm đìa cũng không chịu phục ông đâu."

"Tiết Tiểu Ngọc, ngươi lại đây."

Trình phu nhân mân mê tràng hạt trong tay, ung dung tự tại nhấp một ngụm trà. Mặc dù gọi tên ta nhưng cũng không thèm ngước mắt nhìn mà chỉ nhẹ nhàng phất tay. A hoàn bên cạnh liền ném hai thỏi vàng đến trước mặt ta.

Trình phu nhân nói: "Cầm lấy mà đi đi, tùy tiện tìm một nơi nào đó mà ở, tóm lại, sau này đừng ở Lân Châu nữa."

Nói xong, bà thở dài một tiếng, tựa hồ có chút xót xa:

"Nhìn thì có vẻ là cô nương ngoan ngoãn, không ngờ lại là hồ ly tinh chuyên bò lên giường người, ôi, không biết đã nấu canh mê hồn gì mà dụ dỗ Quan Hy đến mê muội, đúng là đứa trẻ đáng thương."

Lão gia lập tức hừ lạnh một tiếng:

"Đáng thương? Hắn đáng thương cái gì, chẳng phải là bản thân vô dụng, suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc sao, mất mặt!"

Lại là một roi đánh xuống. Thiếu gia rên lên một tiếng, nằm thoi thóp trên ghế, đã không còn sức để kêu la. Nhưng khi ngước mắt nhìn Trình phu nhân, khóe mắt lông mày vẫn là vẻ châm chọc rõ mồn một.

"Trình Uyển Oánh, miệng không sạch sẽ thì xé miệng đi đấy."

"Ngươi còn dám nhắc đến chuyện bò lên giường à?"

"Năm xưa ngươi thừa lúc mẫu thân ta bệnh tật mà trèo lên giường phụ thân ta thì sao không..."

"Càn rỡ! Đồ nghịch tử, dám ăn nói với mẫu thân ngươi như vậy, hôm nay ta không đánh chết ngươi thì không được!"

Nhắc đến chuyện cũ, Tạ lão gia dường như thẹn quá hóa giận. Ông ta hung hăng nhét giẻ vào miệng thiếu gia, dáng vẻ như muốn ra tay tàn nhẫn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com