Ta mang theo một bầu tâm sự nặng nề trở về nhà. Bùi Lê vẫn đối diện ánh nến viết lách, túi thơm vẫn chưa thêu được một mũi kim nào. Ta cầm lấy, ngồi trên ghế đẩu, an tĩnh thêu nốt phần còn lại. Không lẩm bẩm, không oán trách, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Tâm sự càng chất chứa trong lòng, thêu càng hăng say. Tập trung đến mức thậm chí không nghe thấy Bùi Lê gọi tên ta.
"Tiết Tiểu Ngọc."
Lần thứ hai rồi. Ta ngẩn người ngẩng đầu lên. Thấy Bùi Lê đang dang hai tay về phía ta, vẻ mặt lãnh đạm, nói:
"Bế ta lên."
"Bế lên làm gì?"
Đầu óc ta vẫn còn hơi rối loạn. Dường như Bùi Lê cảm thấy kỳ quái, lại nhìn ta một cái, hơi nhíu mày:
"Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Hồn vía lên mây, về cũng không nói một lời."
"Giờ đến cả giờ ta tắm gội cũng quên rồi ư?"
Ta bừng tỉnh, vội đặt túi thơm xuống đi tới bế hắn lên. Tắm gội cho Bùi Lê là cả một vấn đề. Trong lò đã sớm đun nước nóng, hắn chỉ mặc y phục bên trong, được ta bế vào trong bồn tắm bốc lên hơi nước nghi ngút.
Tuy Bùi Lê gầy gò nhưng thân hình lại cao lớn. Nếu có thể đứng lên, chắc là cao gần bằng thiếu gia rồi. Hắn ngồi vào trong bồn tắm, nhịn không được mím môi phát ra một tiếng hừ nhẹ, đôi chân bị thương hơi co lại. Chắc hẳn vẫn còn đau.
Bùi Lê quay lưng về phía ta, ngồi trong nước cởi y phục, nhẹ nhàng vén tóc qua một bên. Mái tóc dài như mực liền xõa ra, rơi vào lòng bàn tay ta. Hắn hơi nghiêng đầu, ngửa cằm lên, nhàn nhạt phân phó:
"Chải nhẹ thôi, lần nào ngươi cũng giật tóc khiến ta đau đầu."
Ta nghĩ, trước khi Bùi Lê bị bán vào kỹ viện, hẳn cũng là công tử nhà nào đó thanh quý. Một bộ dáng quen được người khác hầu hạ, kiều quý vô cùng, khiến ta vô cùng tò mò về quá khứ của hắn. Đáng tiếc, hắn không bao giờ muốn kể cho ta nghe về chuyện của hắn.
Vì sao lại sa cơ lỡ vận, vì sao lại bị gãy đi đôi chân, vì sao lại bị bán vào kỹ viện… Từ trước đến nay Bùi Lê đều ngậm miệng không nói. Ta cũng hiểu chuyện mà không hỏi nữa. Ta nghĩ không sao, ta sẽ từ từ chờ đến khi Bùi Lê tự nguyện buông bỏ phòng bị.
Hơn nữa, trước kia mẹ ta từng nói, người lạnh lùng đến mấy, cố gắng sưởi ấm nhiều một chút thì cũng sẽ ấm áp lên thôi. Vừa vặn Tiết Tiểu Ngọc ta có thừa kiên nhẫn và sức lực.
Trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, ta vén hai lọn tóc mai vướng víu ra sau tai. Tiếp tục chuyên tâm vắt khô tóc cho Bùi Lê, động tác vô cùngnhẹ nhàng.
——Vậy nếu có người sinh ra đã nóng bỏng thì sao?
Đột nhiên, một đôi mắt cười chứa đựng ánh lửa rực rỡ hiện lên trong đầu không hề báo trước. Ta nhất thời thất thần. Động tác dưới tay không chú ý lại nặng thêm một phần. Bùi Lê lập tức hít sâu một tiếng, mím môi nhìn lại, ánh mắt trách cứ nhưng cũng không nói những lời trách cứ giống như trước kia.
Mà là nheo mắt lại, suy tư đánh giá ta một hồi lâu. Sau đó trầm giọng mở miệng:
"Tiết Tiểu Ngọc, có phải ngươi bị người khác bắt nạt không?"
"Không có."
Ta vội vàng phủ nhận. Vội vàng rũ mắt xuống, lặng lẽ tiếp tục động tác trên tay. Bùi Lê hừ một tiếng, một tay vịn vào thành bồn, một tay đột nhiên giơ lên. Đầu ngón tay như ngọc bích điểm nhẹ lên mi tâm ta.
"Tiểu Ngọc, ngươi có biết không, khi ngươi chột dạ thì biểu lộ rõ lắm."
"Tai đỏ lên, ánh mắt lảng tránh, hô hấp rối loạn, cho dù bị nhìn thấu, vẫn cứ luôn cứng miệng..."
Đầu ngón tay ướt át từ từ trượt xuống. Hương thơm thoang thoảng len lỏi vào chóp mũi. Ta lại bắt đầu choáng váng, ngây ngốc nhìn hắn. Sương mù lượn lờ càng tôn lên vẻ băng cơ ngọc cốt của mỹ nhân trước mắt, tựa hồ như tiên nhân trên trời.
Bàn tay của tiên nhân từ mi tâm ta trượt xuống đến môi, đột nhiên dừng lại. Ánh mắt lười biếng chợt trầm xuống.
"Sao miệng lại sưng đỏ như vậy?"
"Ma ma ác độc nào đã tát ngươi? Có phải không?"
20
Bùi Lê nắm cằm ta, nheo mắt, lạnh giọng chất vấn. Ta hoàn hồn, hô hấp căng thẳng, mồ hôi trên trán túa ra càng nhiều.
"Không phải, phu quân."
Ta nhỏ giọng giải thích: "Là buổi tối ăn khoai nướng bị bỏng."
Lời này cũng không sai. Buổi tối quả thật ở trong phòng thiếu gia ăn khoai nướng bỏng miệng. Ánh mắt u ám của Bùi Lê dừng lại trên đôi môi đỏ mọng khác thường của ta một lát. Đột nhiên quay đầu, không nhìn ta nữa, cũng không nói gì.
Ta mím môi, cúi đầu tiếp tục chải tóc cho Bùi Lê. Nhưng cây lược còn chưa chải xong một cái, Bùi Lê đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Giọng khàn khàn:
"Đừng chải nữa, ra ngoài đi."
"Hả?"
Lại làm hắn đau rồi sao? Nhưng ta cũng không dùng sức mà. Ta ấm ức đứng dậy, không hiểu Bùi Lê lại nổi giận gì. Hắn lại nhắm mắt, mày nhăn nhó khó chịu, bộ dáng không muốn để ý đến ta.
Ta mang theo tâm tình sa sút ngồi ở bên ngoài thêu túi thơm.
Lần này Bùi Lê tắm rất lâu. Mãi đến khi thêu xong hết túi thơm mới nghe hắn gọi tên ta. Sương mù đã tan hết, Bùi Lê rũ mắt dựa vào trong thùng tắm. Thấy ta vào thì lười biếng nhấc mí mắt.
Có lẽ vì ngâm trong nước quá lâu, đuôi mắt và vành tai hắn đều ửng đỏ diễm lệ. Khi nhìn trực diện không giống tiên nhân mà như yêu tinh mê hoặc lòng người.
Ban đầu ta còn có chút oán giận nhưng nhìn thấy khuôn mặt yêu diễm này, trong nháy mắt đã ném hết những điều không vui trong lòng ra khỏi đầu. Phu quân thật sự quá đẹp, tính tình có tệ hơn một chút thì đã sao?
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, ta nhắm mắt lại, tâm tư phiêu đãng. Đợi ta cũng tắm rửa xong, Bùi Lê đã yên lặng nằm trên giường. Chỉ là hắn vẫn quay lưng về phía ta, còn đặt một cái gối ở giữa giường.
Ta dừng lại một chút, trước tiên lau chùi tượng hỉ đặt ở đầu giường như thường lệ, sau đó mới chậm chạp trèo lên giường.
Đêm khuya tĩnh mịch, căn phòng nhỏ lạnh lẽo chỉ còn lại tiếng hít thở yên tĩnh của hai người. Mãi đến khi ta lén lút đưa tay muốn dời cái gối đi. Bùi Lê đột nhiên hất tay ta ra, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có. Hắn không quay đầu lại, giọng nói lạnh nhạt cảnh cáo:
"Tiểu Ngọc, sau này không được đến gần ta quá."
"Vì sao?"
"Bởi vì ngươi quá ngốc."
"Ngốc cũng không lây bệnh.."
Ta cô đơn co rúm vào một bên chăn, cuộn mình thành con tôm. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rơi xuống mi mắt, vô cùng lạnh. Giống như Bùi Lê vậy.
Nỗi buồn chất chứa trong lòng, đột nhiên dâng trào vào đúng lúc này.
"Bùi Lê, ngươi có thể đừng hung dữ với ta như vậy được không?"
Ta nghẹn ngào lên tiếng, trút hết ấm ức ra ngoài:
"Tuy ta rất thích ngươi, cảm thấy đối xử với ngươi thế nào cũng không đủ, nhưng ngươi luôn chê ta ngốc, chê ta phiền, ta cũng thấy rất ấm ức, rất khó chịu."