Tiết Minh Nguyệt

Chương 6



Trương ma ma hai tay bưng một chiếc thước bản dày một ngón tay đến. Cố phu nhân cầm lấy, giáng mạnh một thước vào lưng ta, đau thấu tim gan, ta không nhịn được kêu lên một tiếng. Ta cũng đâu có ngu, đợi Cố phu nhân giơ thước lên lần nữa, ta liền nhanh chóng né tránh, khiến bà ta đánh hụt. Trong phòng có người khẽ bật cười thành tiếng, nhưng rất nhanh sau đó, mọi người lại dùng ánh mắt kinh hãi và lo lắng nhìn ta. Chắc có lẽ ta là người đầu tiên dám bỏ chạy kể từ khi Cố gia lập gia pháp. “Mau bắt lấy con dâu hỗn xược này!” Ta chỉ cần xông ra khỏi cửa, thì ta dám chắc trong phòng này không ai có thể giữ được ta lại. Mấy năm trời bị thẩm nương đánh cho chạy khắp làng đâu phải là vô ích. Đúng lúc mấy bà tử kẹp chặt hai cánh tay ta lại, thì cánh cửa đang đóng kín phía trước ta bỗng nhiên mở ra.

Ta nghĩ lúc này bộ dạng của ta chắc chắn là vô cùng thảm hại, cây trâm chu sa lỏng lẻo trên mái tóc, rơi xuống vai một cách tùy tiện, vạt áo bị bà tử xé rách, chiếc áo khoác ngoài cũng xộc xệch chẳng còn ra hình dáng gì. Vì giãy giụa quá hăng, chiếc giày bên chân trái cũng chẳng biết đã bay đi đâu mất rồi. Ta cứ thế với bộ dạng nhếch nhác, bốn mắt nhìn nhau với người đang ngồi trên chiếc xe lăn, người ấy phong thái thanh nhã ôn hòa, mày mắt sáng ngời.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Sau lưng ta, không một ai là không kinh ngạc đến sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, ngay cả mấy bà tử đang giữ chặt ta cũng buông tay ra. Ta há hốc miệng, nhìn khuôn mặt kia thật lâu. Đôi mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mềm mại, chỉ trừ đôi mắt trong veo như nước hồ thu này là ta chưa từng thấy, còn lại mọi đường nét đều quá đỗi quen thuộc. Đã bao đêm ta dùng ánh mắt tham lam của mình vẽ đi vẽ lại trên khuôn mặt kia không biết bao nhiêu lần.

Ai mà ngờ được lần đầu tiên ta và Cố Yến chính thức gặp mặt lại thảm hại đến nhường này. Ta vội vàng kéo lại vạt áo cho ngay ngắn, chỉnh sửa lại mái tóc, khẽ hé miệng, nhưng lại không biết nên xưng hô như thế nào.

Những người xung quanh đều đã hoàn hồn, người thì kinh ngạc, người thì vui mừng, rối rít kêu lên: “Tam lang tỉnh rồi!” “Tam công tử đã khỏe lại rồi!” Khóe miệng Tam công tử Cố gia khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt, ta chắc chắn là chàng đang nhìn ta. Chàng khẽ gọi: “Tiết Minh Nguyệt?” Giọng nói dịu dàng như đang muốn xác nhận điều gì đó. Ta bĩu môi, tủi thân cuộn trào trong lòng, cuối cùng cũng cố nén nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vạn Phúc tiến lên đẩy Cố Yến vào phòng, ta biết mình đã làm sai, ngón tay bấu chặt vào vạt áo, đứng bên cạnh Cố Yến không dám hé răng nửa lời. Cố phu nhân nhét chiếc gia pháp vào tay Trương ma ma, bước đến bên cạnh Cố Yến, giơ tay lên khẽ vuốt ve gò má chàng, nhưng lại có vẻ ngượng ngùng không dám chạm vào, chỉ nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.”

Cố Yến nhìn quanh một lượt, rồi quay sang nhìn ta, khẽ nói: “Vừa rồi ta nghe loáng thoáng từ đằng xa, chẳng hay phu nhân và các vị thẩm nương đang thừa lúc ta bệnh mà ức h.i.ế.p thê tử mới cưới của ta phải không?”

“Đâu có… Đâu có.” “Bọn ta nào dám chứ?” “Chỉ là một chút hiểu lầm thôi mà.”

“Nếu đã là hiểu lầm…” Bàn tay Cố Yến lặng lẽ nắm lấy tay ta, ta giật mình như bị sét đánh trúng, “nếu đã là hiểu lầm, ta vừa mới tỉnh lại, có rất nhiều điều muốn nói với Minh Nguyệt, xin phép cáo từ.” Cố phu nhân chỉ mong mọi chuyện kết thúc êm đẹp như vậy, vội vàng phất tay với chúng ta: “Đi đi, về nghỉ ngơi cho khỏe.” Cố Yến cúi người xuống nhặt chiếc giày của ta gần như đã bị giẫm bẹp dưới đất, phủi sạch bụi rồi đưa đến trước chân ta. Thấy ta không dám động đậy, chàng liền nắm lấy cổ chân ta rồi tự tay đi giày vào cho ta. Giữa những lời bàn tán xôn xao của mọi người, Vạn Phúc đẩy Cố Yến, Cố Yến nắm lấy tay ta, cùng nhau bước ra ngoài.

Đoạn đường từ đó về đến Tây Uyển chẳng dài bao nhiêu, nhưng ta và Vạn Phúc đã sụt sùi khóc suốt cả quãng đường. Cố Yến vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn suy yếu, lại thêm gió lạnh thổi suốt đường đi, khiến cả khuôn mặt chàng không còn chút huyết sắc nào. Về đến phòng, ta và Vạn Phúc vội vàng nhóm thêm lửa, khoác thêm áo cho chàng. Chàng tự mình điều khiển xe lăn đến đây, hai tay đông cứng, vừa đỏ vừa tê cóng. Ta lấy nước ấm ngâm tay cho chàng, rồi lại quấn thêm một chiếc áo hồ cừu dày cộm. Nhưng dưới lớp áo hồ cừu kia, chàng vẫn không chịu buông tay ta ra.

“Ta dường như vừa trải qua một giấc mộng dài, khi tỉnh lại thì bỗng nhiên đã có thê tử.” Giọng nói của chàng trầm ấm, dịu dàng như làn sương mỏng buổi sớm mai, bao phủ lên những viên ngói và cỏ cây. Ta muốn ngẩng đầu nhìn chàng, nhưng lại sợ bị đôi mắt sâu thẳm của chàng cuốn hút mất hồn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com