Tiết Minh Nguyệt

Chương 24



Ta còn có thể liệu thế nào?

"Dân nữ xin từ nay bốn biển là nhà, không bao giờ bén mảng Kinh thành nửa bước. Cố Yến sau này cưới ai, nạp ai, thảy đều không liên quan đến dân nữ."

"Chỉ xin Bệ hạ đừng làm khó Cố Yến. Chàng và dân nữ tâm ý tương thông, cưới người khác vốn chẳng phải là ý nguyện của chàng. Dĩ nhiên sẽ có đôi chút khúc mắc, chỉ cần không quá phận, xin Bệ hạ và Thư Hoa công chúa lượng thứ."

"Ồ?" Hoàng thượng nhìn ta hồi lâu, bỗng giãn mày, tựa người vào long ỷ, cất giọng đầy hứng thú.

Đúng lúc này, từ nội thất cách vách bỗng vang lên tiếng ồn ào náo động, hình như là giọng của Cố Yến, ầm ĩ đến mức mấy cung nhân phải ra sức khuyên can.

Ta chăm chú nhìn cánh cửa kia, Hoàng thượng khẽ cười: "Hắn đến gây sự rồi."

Lời vừa dứt, cánh cửa bị người ta đạp văng, kéo theo hai thái giám ngã nhào.

Một thân hỉ phục đỏ thẫm, trước n.g.ự.c cài hoa đỏ chói, chàng sải bước tiến vào, miệng vẫn không ngừng mắng: "Thứ gì dám cản đường lão tử?"

Chàng vừa liếc mắt đã thấy ta, ta trợn mắt há mồm, mặt còn vương lệ. Dường như chàng đã đoán được chuyện gì, ba chân bốn cẳng chạy tới ôm ta vào lòng, chỉ tay vào vị quân vương đang ngồi ngay ngắn trước án: "Hoàng thượng, sao người lại trở mặt, chẳng làm theo kế hoạch?"

Qua làn nước mắt, ta nhìn Cố Yến. Mấy ngày không gặp, chàng dường như càng thêm uy dũng, vẫn giữ vẻ tuyệt thế giai nhân. Có lẽ vì đã lập công, toàn thân chàng tỏa khí khái hiên ngang.

Hoàng thượng đứng dậy, chậm rãi bước tới, nụ cười chế giễu vẫn vương trên môi: "Trẫm chỉ hứa đưa hưu thư cho nàng, chứ có nói đưa thế nào đâu. Huống hồ, Thư Hoa công chúa quả thực tâm duyệt ngươi, trẫm có nói sai đâu."

"Ngươi..."

Hoàng thượng cười lớn hai tiếng, chắp tay sau lưng, nhàn nhã bước đi rồi rời khỏi.

Đến lúc này, ta mới biết mình lại bị đùa cợt. Tân hận cựu thù, ta liền cắn mạnh vào cánh tay Cố Yến. Chàng đau điếng vội xin tha, ta ném hưu thư vào mặt chàng: "Ai muốn cưới thì cưới, bổn cô nương không thèm hầu hạ nữa!"

Cố Yến kéo thiếp lại: "Nguyệt nhi ngoan của ta, nàng nghe ta giải thích đã. Ta đến cưới nàng, nàng xem ta mặc gì đây này, nàng xem trên này viết gì, mở ra mà xem."

Ta lau nước mắt, ngoảnh mặt làm ngơ.

Cố Yến liền mở thư ra, đọc từng câu từng chữ: " Lưỡng tính liên nhân, nhất đường ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi. Đồng tâm đồng đức, nghi thất nghi gia。Cố thị Hoài Sanh nguyện cùng Minh Nguyệt kết phát làm phu thê, cùng thề bách niên giai lão, vĩnh kết loan loan. Nguyệt nhi, nàng xem này, còn có cả ngọc tỷ của tên Hoàng thượng ngốc nghếch kia nữa, đích thân Thiên tử chứng hôn đó! Lòng ta chỉ hận không thể moi ra cho nàng thấy."

Ta chỉ vào chàng: "Chàng, Cố Chiêu, cả Hoàng thượng nữa, lại thông đồng bày trò trêu ngươi thiếp?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nguyệt nhi." Cố Yến ôm chặt lấy ta, "Ta không bằng lòng việc Hoàng thượng bội tín, khiến nàng lọt vào tay Thái hậu, suýt nữa bị Phong Thân hãm hại. Ta đã cùng người luận bàn, uống ròng rã ba ngày ba đêm. Ta kể hết cho người nghe chuyện ta và nàng bên nhau suốt chặng đường. Người ấy đồng ý chứng hôn cho chúng ta, chỉ là để lừa nàng ra khỏi phủ trước thôi. Cố Chiêu và người ấy cố ý kéo dài thời gian với nàng. Ta nào ngờ, vốn dĩ chỉ định hàn huyên tâm sự, muốn tạo cho nàng một bất ngờ, ai ngờ tên Hoàng thượng kia lại lâm thời thêm kịch, khiến nàng phải đau lòng."

"Lừa thiếp ra khỏi phủ để làm gì?"

Cố Yến cười đầy bí ẩn: "Đi, cùng ta về nhà, nàng sẽ rõ."

Ta vẫn còn giận, không chịu đi cùng chàng. Cố Yến cười híp mắt, một tay vác ta lên vai, mặc kệ ta ra sức đ.ấ.m đá, cứ thế nghênh ngang bước đi.

Khi về đến nhà, tiểu tứ hợp viện đã thay đổi diện mạo. Lụa đỏ và hoa tươi giăng khắp mái hiên, sân viện. Những gương mặt quen thuộc đều vận hỉ phục đỏ thắm. Vô số khách khứa, người quen kẻ lạ, từ xa đã chúc mừng ta và Cố Yến. Ta ngẩng đầu nhìn, thấy “tên Hoàng thượng ngốc nghếch” đang ngồi ngay ngắn trên thượng vị.

"Thiếu phu nhân, xin mời theo chúng nô tỳ đi trang điểm."

Mấy nha hoàn mời ta vào sương phòng, nhanh tay thay cho ta hỉ phục chẳng biết đã chuẩn bị từ bao giờ. Đầu óc ta choáng váng, mặc người phủ khăn voan đỏ lên đầu, cười đùa đẩy ta ra tiền sảnh.

Đích thân đương kim Hoàng thượng chứng hôn, Tư lễ trong cung xướng nghi thức, hôn lễ của ta và Cố Yến long trọng, trang nghiêm.

Cách đây không lâu, tacòn bái đường thành thân với gà trống, suýt chút nữa thức trắng đêm. Cảnh tự mình uống rượu giao bôi vẫn còn rõ mồn một. Thoáng chốc, tân lang quan tuyệt thế vô song của ta đã đứng trước mắt, chàng nâng tay vén khăn che mặt, trong đôi mắt đào hoa chứa đựng đầy sao trời và những câu chuyện.

Ta bị Cố Yến quấn lấy suốt một đêm, hôm sau thân thể rã rời. Chàng vừa tan triều, thấy ta mới dùng bữa xong, mắt liền sáng lên như sói đói, lại ôm ta trở về phòng.

Yến tiệc sum vầy, đêm dài tốt đẹp, trăng sáng vằng vặc, tiếng sênh vang vọng trời thu.

Một ngày, Cố Chiêu đến chơi. Ta đưa cho đệ ấy gói hỉ đường đã được gói kỹ: "Không phải cho Tứ lang, là cho một người khác."

"Ta nghĩ người đó hẳn rất muốn thấy ngày này, rất muốn ăn hỉ đường của Hoài Sanh và ta."

Cố Chiêu ngập ngừng, nhưng rồi vẫn nhận lấy. Lúc đệ ấy xoay người bước đi, ta nhìn rõ vành mắt đỏ hoe.

Một giọng nói lạnh lẽo từ sau lưng truyền đến: "Đẹp không, Cố Chiêu ấy?"

Ta chẳng lấy làm lạ, không ngoảnh đầu lại: "Đẹp, hai người đều đẹp như nhau."

Cố Yến không chịu: "Trước kia ai cũng nói ta đẹp hơn đệ ấy, sao tự dưng lại thành đẹp như nhau rồi?"

Ta không khách khí: "Cố Tam, chàng ở gần tên Hoàng thượng ngốc nghếch kia lâu quá rồi, càng ngày càng trẻ con, càng ngày càng vô vị."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com