"Cha ta quả thực là kẻ si tình, đến tận lúc chết, ông ấy vẫn chỉ yêu một mình nương ta. Họ là thanh mai trúc mã, tâm ý tương thông, đáng lẽ phải cùng nhau nuôi nấng ta và muội muội khôn lớn. Nếu không phải Mẫn Vinh quận chúa để mắt đến, nhất quyết đòi gả vào Cố gia, thì nương ta và muội muội ta sao lại chết, ta sao lại bị tàn phế? Chuyện cũ năm xưa, từng chuyện từng chuyện một, ta dẫu không có bằng chứng, nhưng chân tướng thế nào, trời biết, đất biết, bà biết, ta biết."
"Chỉ bằng một câu thích của bà, bà đã chia rẽ cha mẹ ta. Bà gả vào Cố gia, sinh ra Cố Chiêu, để giữ gìn danh tiếng Mẫn Vinh quận chúa của bà, bà rõ ràng hận ta thấu xương, nhưng vẫn phải giả vờ từ mẫu. Bà hại ta, cũng hại cả Cố Chiêu. Bà ngoài việc có được một Cố gia rỗng tuếch, thì còn được gì nữa? Sống trong thâm trạch, ngày tháng vô ân vô tình có dễ chịu không?"
Cố Yến bật cười ha hả, chàng cười lớn, cười đến mức Cố phu nhân sắc mặt xám ngoét như tro tàn, cười đến mức Triệu thẩm nương và Trương ma ma cũng phải im bặt, nhưng lại khiến lòng ta đau đớn như d.a.o cắt.
Một khoảng lặng dài, là sự giằng co dai dẳng, là cuộc tranh đấu giữa lợi ích và tổn hại. Chân tướng thật khó coi, dẫu Cố Yến chỉ vạch trần một phần, nhưng ta nghĩ, trái tim Cố phu nhân đã bị chàng đ.â.m cho m.á.u chảy đầm đìa.
Rất lâu sau, Cố phu nhân mới cất tiếng: "Triệu thị và Trương ma ma tùy con định đoạt, hài lòng chưa?"
Cố Yến khẽ cười: "Chưa hài lòng, vẫn chưa đủ."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chàng nhìn Cố phu nhân đầy ẩn ý, rồi quay người đỡ ta: "Nguyệt nhi mệt rồi, chúng ta đi thôi."
Cố Yến bế ngang ta lên, sải bước đi ra ngoài, phía sau lưng vang lên tiếng khóc gào thảm thiết của Triệu thẩm nương và Trương ma ma.
Ta vòng tay ôm lấy cổ chàng, khẽ tựa vào người. Lồng n.g.ự.c phập phồng của chàng dần bình ổn. Đến Tây Uyển, chàng đặt ta xuống sập, thanh âm khẽ khàng: "Ta vốn chẳng muốn Nguyệt nhi thấy bộ dạng chật vật này của ta, nương tử hoảng sợ rồi, phải không?"
Ta lắc đầu, lệ lại vội vã tuôn rơi. Ôm chặt lấy Hoài Sanh, ta dịu dàng an ủi: "Hoài Sanh, chàng chịu khổ rồi."
Thanh âm chàng cũng nghẹn ngào: "Ta chịu khổ chẳng hề gì, nhưng giờ đây, người cùng ta gánh chịu lại là nàng."
"Chúng ta rời đi thôi, ở nơi này chẳng vui vẻ gì."
Ta ngỡ chàng sẽ hỏi rằng Cố gia rộng lớn rơi vào tay Cố phu nhân sẽ ra sao, hay thâm thù huyết hải của chàng chưa báo thì thế nào. Ai ngờ chàng chỉ lặng lẽ vùi đầu vào vai ta, khẽ đáp: "Được."
Chàng bảo, những ngày ta trúng độc, chàng đã nảy sinh ý niệm rời đi, chỉ là muốn đợi ta bình phục hẳn, tránh cho ta thêm lao lực.
"Hoài Sanh."
"Ừ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta khẽ đặt tay lên lưng chàng, nhẹ nhàng ôm lấy, kéo chàng sát lại gần hơn: "Thiếp muốn cùng chàng có một hài tử."
Chàng ngẩng đầu nhìn ta, đáy mắtánh lên tia lửa tựa vì sao lấp lánh. Chàng lắc đầu, có phần luống cuống: "Không... dẫu ta rất muốn, nhưng thân thể nàng chưa hoàn toàn bình phục, hơn nữa, hơn nữa chúng ta không cần hài tử cũng được. Mẫu thân ta qua đời khi sinh muội muội, ta sợ... ta sợ lắm."
"Vậy cũng được." Ta thở dài, bàn tay lại thuận theo sống lưng chàng mà trượt xuống.
Thân thể chàng khẽ cứng lại, vùi mặt vào cổ của ta, thở dốc nặng nề. Dù có thiên lao địa hoả, ta quyết không buông chàng.
Bỗng nhiên, ta cảm giác thân thể chàng nhẹ bẫng, lật từ vai ta xuống.
Đây là lần đầu tiên Hoài Sanh hôn mê sau ngần ấy thời gian, tuy ta sợ hãi, nhưng tâm không hề loạn phương tấc.
Thân thể Hoài Sanh rõ ràng đã tốt hơn nhiều lắm so với lúc ta mới vào phủ. Sở dĩ vẫn hôn mê là vì độc Ô đầu khi đó giải không kịp thời, làm tổn thương căn cốt, hơn nữa trong 《Minh tâm trát ký》 của phụ thân ta, Ô đầu vốn không có giải dược thực sự.
Những ngày này khi rảnh rỗi, ta liền nghiên cứu giải dược Lạc Hồi mà Cố Chiêu mang về. Ta nghiền nát viên thuốc, nếm thử từng chút một, nếm ra mùi vị liền ghi chép lại.
Bởi ta cảm thấy triệu chứng khi độc Lạc Hồi phát tác có chút tương tự với độc Ô đầu mà Hoài Sanh miêu tả. Suy đoán mạnh dạn hơn chút, Hoài Sanh trúng độc ở Cố gia, ta cũng vậy. Nếu tiền hậu có liên quan, vậy Lạc Hồi và Ô đầu e là cũng có liên quan.
Chỉ là Hoài Sanh hôn mê quá đột ngột, ta còn chưa kịp phối ra giải dược mới. Ta vẫn y theo phương pháp điều trị trước đây, phối hợp thêm vài vị thuốc ta có thể phân biệt được từ giải dược Lạc Hồi.
Thời gian còn lại ta liền không ngủ không nghỉ mà lật xem y thư, nếm thuốc.
Cố Chiêu vừa khéo những ngày này xử lý xong công vụ trở về. Nghe tin Hoài Sanh lại lần nữa hôn mê, đệ ấy đặc biệt đến Tây Uyển tìm ta.
Hẳn là do đường xá xa xôi vất vả, trông Cố Chiêu tiều tụy hơn trước không ít. Dưới mắt có hai quầng thâm, bờ môi mỏng nứt nẻ tái nhợt.
Ta đưa đệ ấy đến thư phòng, bảo Vạn Phúc pha trà. Nhân tiện ta cẩn thận nói lời cảm ơn đệ ấy vì điều vẫn luôn nợ.
Đệ ấy nhạt nhẽo cười lắc đầu, lộ vẻ hai phần khổ sở. Đệ ấy nói: "Ta chỉ biết tình hình lúc đó, nếu Tam tẩu có mệnh hệ gì, Tam ca thật sự không sống nổi."
"Ta và Hoài Sanh là duyên phận trời định. Chàng rời xa ta không được, ta rời xa chàng cũng thế."