Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 8: Minh Nguyệt Thánh Nữ



Thiên Kiếm Tông Cuộc Săn Bắt Đầu! 

Tại Thiên Kiếm Tông, Hoàng Bất Bại đứng trước một tấm bản đồ, ánh mắt nhìn về Minh Nguyệt Thánh Địa. 

Trần Bất Nghi chắp tay sau lưng, giọng điềm tĩnh: 

   Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?   

Hoàng Bất Bại mỉm cười: 

   Chuẩn bị rất đầy đủ. Dựng đại trận, bày binh bố trận, chiêu mộ cao thủ… rất hoàn hảo.   

Hắn quay đầu nhìn chưởng môn: 

   Nhưng có ích gì đâu?   

Trần Bất Nghi khẽ cười. 

Hắn giơ tay, nhẹ nhàng phất một cái. 

Tấm lệnh bài Hắc Nhẫn lại biến mất. 

Một giọng nói vang lên từ hư không: 

   Lệnh đã nhận.   

Ngay sau đó, một bóng đen lập tức tan vào bóng tối. 

Minh Nguyệt Thánh Địa chưa biết rằng… 

Trận chiến này, chưa bắt đầu, đã kết thúc rồi.

Thiên Kiếm Tông Thiên Tài Xuất Chúng Lộ Diện! 

Trong thế giới của kẻ mạnh, thiên tài là kẻ định đoạt vận mệnh. 

Và trong Thiên Kiếm Tông, có một người mà ngay cả Nhẫn Đạo cũng phải dè chừng. 

Nhất Kiếm Tuyệt Diệt Tô Vân Kiếm! 

Trong đại điện Thiên Kiếm Tông, khi mọi người đang bàn luận về Minh Nguyệt Thánh Địa, một giọng nói chợt vang lên: 

   Không cần phiền phức vậy đâu.   

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía kẻ vừa nói. 

Một thanh niên mặc bạch y, tóc dài xõa xuống vai, ánh mắt lạnh nhạt như chẳng xem ai ra gì. 

Tô Vân Kiếm. 

Người được mệnh danh "Thiên tài mạnh nhất thế hệ trẻ của Thiên Kiếm Tông." 

Cũng là… kẻ từng một kiếm diệt ba tông! 

Hoàng Bất Bại nhíu mày: 

   Ngươi nói vậy là có ý gì?   

Tô Vân Kiếm hờ hững đáp: 

   Chưởng môn, vì sao lại để Hắc Nhẫn ra tay? Lãng phí nhân lực.   

Hắn đứng dậy, giọng nói đầy tự tin: 

   Minh Nguyệt Thánh Địa, ta một mình là đủ.   

Cả đại điện im lặng. 

Một số trưởng lão cau mày, một số lại khẽ gật đầu. 

Ai cũng biết, Tô Vân Kiếm… không phải kẻ nói suông. 

Lời Đồn Về Tô Vân Kiếm 

Một năm trước, hắn đơn thương độc mã xông vào Ma Thần Điện, một mình đánh bại mười hai hộ pháp, chém chết ba vị trưởng lão, buộc Ma Thần Điện phải cúi đầu cầu hòa. 

Nửa năm trước, hắn xuất hiện ở Đông Hoang, chỉ với một chiêu kiếm đã xóa sổ toàn bộ Cửu Hồn Môn, khiến cả Đông Hoang rung động. 

Tháng trước, hắn chỉ đứng trên kiếm của mình, nhìn xuống một đội quân 10 ngàn tu sĩ vây công… 

Chỉ một kiếm, tất cả hóa thành tro bụi. 

Trần Bất Nghi nhìn hắn, chậm rãi hỏi: 

   Ngươi muốn ra tay sao?   

Tô Vân Kiếm gật đầu: 

   Một tháng trước, ta đã đạt đến cảnh giới mới. Cần tìm ai đó thử kiếm.   

Giọng hắn lạnh như băng: 

   Minh Nguyệt Thánh Địa… vừa hay thích hợp.   

Đêm Nay, Kiếm Lại Xuất Vỏ! 

Hoàng Bất Bại không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ lùi lại. 

Vì hắn biết  

Khi Tô Vân Kiếm đã nói, thì số phận của Minh Nguyệt Thánh Địa… đã được định đoạt. 

Không phải bởi Thiên Kiếm Tông. 

Không phải bởi Hắc Nhẫn. 

Mà bởi một người duy nhất. 

Người sẽ khiến tu chân giới nhớ đến hai chữ: Thiên Tài!

Minh Nguyệt Thánh Địa Cơn Ác Mộng Bắt Đầu! 

Đêm trăng tròn. 

Bên trong Minh Nguyệt Thánh Địa, các tu sĩ đã vào trạng thái chiến đấu. 

Trận pháp hộ tông kích hoạt. 

Mười ba trưởng lão đứng sẵn. 

Thánh Nữ Minh Nguyệt tự mình ngồi trên đài cao, điều khiển linh trận, ánh mắt sắc bén quét nhìn bốn phương tám hướng. 

Nhưng sâu trong lòng… nàng vẫn cảm thấy bất an. 

Không phải vì sợ hãi. 

Mà là… nàng không biết Thiên Kiếm Tông sẽ tấn công bằng cách nào. 

Một Kiếm Hạ Trần Gian! 

ẦM! 

Mặt đất rung chuyển. 

Không phải từ một đợt tấn công. 

Mà là… từ một bước chân! 

Một thân ảnh bạch y đạp hư không mà đến, mỗi bước chân đều vang vọng như đại đạo ngân nga. 

Không có sát khí. 

Không có uy áp. 

Nhưng… có một cảm giác không thể kháng cự! 

Tô Vân Kiếm đứng lặng giữa bầu trời, ánh mắt lãnh đạm như nhìn một vùng đất hoang phế. 

   Chỉ thế này thôi sao?   

Giọng nói vang lên, lạnh nhạt nhưng mang theo một sự thật tuyệt đối. 

Hắn không xem Minh Nguyệt Thánh Địa là kẻ địch. 

Hắn chỉ xem đây là một nơi cần được xóa bỏ. 

Chiến Ý Bùng Lên! 

Một trưởng lão không nhịn được, tức giận quát lớn: 

   Càn rỡ! Ngươi tưởng chỉ một mình có thể chống lại cả thánh địa?   

Hắn lao lên, bảy đạo pháp tắc nổ tung, linh lực hóa thành lôi đình giáng xuống. 

Một chiêu đủ để diệt một tông môn nhỏ. 

Nhưng… 

Tô Vân Kiếm chỉ nhấc ngón tay lên. 

Xoẹt! 

Một vệt sáng lóe qua. 

Mọi người không thấy kiếm đâu cả. 

Nhưng vị trưởng lão đã đứng yên, không nhúc nhích. 

Một giọt máu rơi xuống đất. 

ẦM! 

Toàn thân hắn vỡ vụn như cát bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian! 

Không tiếng hét. 

Không có gì cả. 

Chỉ có một nhát kiếm… và sự diệt vong. 

Tuyệt Vọng Tột Cùng! 

Các trưởng lão còn lại đều lạnh sống lưng. 

   Không thể nào…   

Một kiếm, không cần rút kiếm, đã giết chết một đại trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ! 

Tô Vân Kiếm không để ý, chỉ nhẹ giọng nói: 

   Ta đến thử kiếm. Các ngươi tiếp tục đi.   

   Ai lên trước?   

Lời nói nhẹ nhàng như hỏi một câu tầm thường. 

Nhưng lại khiến toàn bộ Minh Nguyệt Thánh Địa cảm thấy rét lạnh từ xương tủy. 

Bởi vì… bọn họ biết mình không có lựa chọn. 

Thánh Nữ Hạ Lệnh! 

Minh Nguyệt Thánh Nữ cắn răng! 

Nàng biết, hôm nay Minh Nguyệt Thánh Địa có thể bị diệt. 

Nhưng dù thế nào, nàng cũng phải chiến! 

   TẤT CẢ TẤN CÔNG! DÙ PHẢI CHẾT, CŨNG PHẢI ĐÁNH MỘT TRẬN!   

Tô Vân Kiếm cười nhạt. 

   Vậy thì ta phụng bồi.   

Hắn giơ tay lên  

Lần này, hắn thật sự rút kiếm! 

Và cả thế giới… rung chuyển!

Kiếm Xuất Trời Đất Mất Màu! 

Khoảnh khắc Tô Vân Kiếm rút kiếm, cả Minh Nguyệt Thánh Địa run rẩy. 

Bầu trời biến sắc. 

Ánh trăng bị cắt đôi. 

Mặt đất tự động nứt vỡ. 

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Không có linh lực bùng phát. 

Không có sát khí tràn ngập. 

Nhưng một cảm giác không thể kháng cự tràn ngập thiên địa! 

  

Kiếm Chỉ Tử Vong Định Đoạt! 

   Tới đây.   

Tô Vân Kiếm nhẹ giọng nói, ánh mắt bình thản quét qua tất cả. 

Nhưng chẳng ai dám tiến lên. 

Ngay cả những trưởng lão nóng máu nhất cũng cảm thấy tim đập loạn xạ, hơi thở tắc nghẹn. 

Hắn chỉ đứng đó. 

Nhưng giống như… chỉ cần hắn động, tất cả sẽ bị hủy diệt ngay lập tức! 

Một Trưởng Lão Không Chịu Nổi! 

   TA KHÔNG TIN!   

Một trưởng lão điên cuồng hét lớn, đánh ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình! 

Bảy thanh chiến kiếm bay lên, kết hợp với đại trận, hóa thành Thất Tinh Kiếm Trận, đủ sức nghiền nát một tông môn. 

Kiếm khí ầm ầm lao về phía Tô Vân Kiếm! 

Hắn… 

Chỉ nhẹ nhàng vung kiếm. 

Không Âm Thanh Không Ánh Sáng 

Không có tiếng nổ. 

Không có kiếm khí giao nhau. 

Mọi thứ chỉ lặng đi trong một khoảnh khắc. 

Sau đó… 

ẦM!!! 

Bảy thanh kiếm toàn bộ vỡ vụn! 

Thất Tinh Kiếm Trận tan thành tro bụi! 

Vị trưởng lão đứng yên. 

Hắn không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. 

Chỉ thấy trước mặt mình, đã không còn ai. 

Tô Vân Kiếm đã đứng ngay sau lưng hắn. 

   Ngươi còn sống.   

Giọng Tô Vân Kiếm nhàn nhạt, không chút cảm xúc. 

Sau đó  

ẦM! 

Cả người vị trưởng lão tự động nổ tung, hóa thành sương máu! 

Một kiếm. 

Không cần nói thêm. 

Minh Nguyệt Thánh Địa Tuyệt Vọng Tột Cùng! 

Mọi người đều hóa đá. 

Một vị trưởng lão Nguyên Anh đại viên mãn, một trong những người mạnh nhất Minh Nguyệt Thánh Địa… 

Không đỡ nổi một kiếm. 

Chỉ một kiếm. 

Và hắn biến mất khỏi thế gian. 

Tô Vân Kiếm không giết ai cả. 

Hắn chỉ rút kiếm. 

Và những kẻ đứng trước hắn… tự nhiên không còn tồn tại nữa. 

Minh Nguyệt Thánh Nữ sắc mặt tái nhợt. 

Nàng hiểu rồi. 

Hôm nay không phải là chiến đấu. 

Hôm nay… là hành hình. 

Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt run rẩy: 

   Ngươi…   

Tô Vân Kiếm nhìn nàng, khẽ mỉm cười. 

   Ngươi muốn ta giết trước hay sau cùng? 

Minh Nguyệt Thánh Nữ Một Quyết Định Điên Rồ! 

Minh Nguyệt Thánh Nữ cảm thấy tuyệt vọng. 

Không phải vì nàng sợ chết. 

Mà vì nàng biết… 

Dù có làm gì, kết cục cũng không thay đổi. 

Minh Nguyệt Thánh Địa sẽ bị xóa bỏ! 

Nhưng… 

Nếu phải chết, thì cũng phải chết có ý nghĩa!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com