Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 24: Diệt giả đạo



Giả đạo tông nghịch thuyết tẩy não bị cấm lưu hành

GIẢ ĐẠO TÔNG  NGHỊCH THUYẾT TẨY NÃO BỊ CẤM LƯU HÀNH 

Tu chân giới dậy sóng  Lệnh cấm được ban ra 

Sau những ảnh hưởng nguy hại của Bản Thư Hùng, làm dao động đạo tâm của vô số tu sĩ, khiến thiên tài sa sút, cường giả buông bỏ con đường tu luyện, các đại tông môn không thể ngồi yên. 

Trong một cuộc họp tối mật giữa Bát Đại Chính Tông, quyết định quan trọng đã được đưa ra: 

LỆNH CẤM ĐẠO THƯ! 

Mọi bản sao của Bản Thư Hùng bị cấm tuyệt đối. 

Bất kỳ ai lưu giữ, truyền bá, hoặc đọc qua đều bị trục xuất khỏi tông môn, thậm chí xử lý theo tội phản đạo. 

Các đại trận truy tung được triển khai, quyết tâm tiêu diệt tận gốc gốc rễ Giả Đạo Tông. 

TU CHÂN GIỚI PHẢN ỨNG  MỘT CUỘC SĂN LÙNG BẮT ĐẦU 

Từ những đệ tử trẻ tuổi đến các trưởng lão, ai nấy đều bị kiểm tra đạo tâm. 

Bản Thư Hùng trở thành một thứ nguyền rủa. 

Các đại phái như Vân Kiếm Tông, Bạch Vân Cốc, Minh Huyền Thánh Địa đã ra lệnh: 

Bất cứ ai có dấu hiệu dao động, lập tức nhốt vào Huyền Tâm Tháp, thanh trừ tâm ma. 

Những kẻ bị ảnh hưởng sâu sắc, đã có dấu hiệu điên loạn, miệng không ngừng lặp lại những câu nói từ Bản Thư: 

"Kiếm không phải kiếm…" 

"Luyện đan là dối trá…" 

"Tu chân chỉ là trò đùa của thiên đạo…" 

Những kẻ này, nếu không thể thanh trừ, chỉ có con đường bị diệt sát. 

GIẢ ĐẠO TÔNG TRỞ THÀNH KẺ THÙ CỦA THIÊN HẠ 

Trước sức ép từ toàn bộ tu chân giới, Giả Đạo Tông cuối cùng phải lui vào bóng tối. 

Nhưng… đã quá muộn. 

Hạt giống nghi hoặc đã được gieo rắc. 

Dù bị cấm, dù bị tiêu diệt, Bản Thư Hùng vẫn không hoàn toàn biến mất. 

Có người tin rằng, chỉ cần một tu sĩ dao động, Bản Thư Hùng sẽ tự tìm đến hắn. 

Tu chân giới tưởng rằng đã thanh trừ được mối họa. 

Nhưng thực chất, đó chỉ là khởi đầu của một cơn ác mộng dài.

Giả đạo tông nghịch thuyết tẩy não khiến tu sĩ trầm mê

GIẢ ĐẠO TÔNG  NGHỊCH THUYẾT TẨY NÃO KHIẾN TU SĨ TRẦM MÊ 

Tu chân giới rúng động! Một căn bệnh quái lạ lan tràn trong hàng ngũ tu sĩ, từ những kẻ sơ nhập đến các thiên kiêu danh chấn một phương. Họ không còn tha thiết tu luyện, không còn hứng thú tranh đấu, mà chỉ đắm chìm trong những tư tưởng kỳ quái. 

Người ngồi dưới gốc cây, miệng lẩm bẩm: 

"Tu luyện chỉ là huyễn cảnh, mọi thứ rồi cũng hư vô…" 

Kẻ nằm dài trên đỉnh núi, mắt nhìn trời, thở dài: 

"Nếu tu thành tiên mà vẫn phải chịu luân hồi, vậy cần gì phải vất vả?" 

Ngay cả một trưởng lão Kim Đan hậu kỳ của Minh Huyền Cung cũng buông kiếm, không còn quan tâm đến đại thế tu chân giới. 

NGUỒN GỐC  BÍ MẬT CỦA GIẢ ĐẠO TÔNG 

Sau khi điều tra, các đại phái phát hiện căn nguyên của hiện tượng này chính là từ “Nghịch Thuyết Tẩy Não” của Giả Đạo Tông. 

Giả Đạo Tông không trực tiếp thuyết phục tu sĩ từ bỏ tu luyện. 

Thay vào đó, chúng gieo vào tâm trí họ một loại nghi hoặc, một loại nhận thức méo mó về tu chân đạo. 

Chúng không bảo ngươi dừng lại. 

Chúng khiến ngươi tự hỏi liệu có nên tiếp tục. 

Khi đã nghi ngờ, đạo tâm lung lay. Khi đạo tâm lung lay, con đường tu luyện cũng chấm dứt! 

SỰ NGUY HIỂM CỦA NGHỊCH THUYẾT 

Không thể bị xóa bỏ 

Người bị tẩy não không cảm thấy mình bị ảnh hưởng. Ngược lại, họ cho rằng mình vừa "ngộ ra chân lý", rồi lại lan truyền cho kẻ khác. 

Ảnh hưởng đến cả thiên tài lẫn phàm nhân 

Không cần sử dụng pháp lực, không cần dùng độc dược  chỉ cần một câu nói đúng lúc, một tư tưởng lướt qua, cả một tông môn cũng có thể chìm vào trầm mê. 

Dễ dàng lây lan 

Không giống như ma công hay tà thuật, nghịch thuyết không để lại dấu vết. Chỉ cần một câu nói đúng chỗ, một ánh mắt đúng lúc, là có thể gieo rắc mầm mống nghi hoặc. 

TU CHÂN GIỚI ĐÁP TRẢ  THIÊN HẠ ĐẠI LOẠN 

Vân Kiếm Tông lập tức ra lệnh truy sát Giả Đạo Tông. 

Đan Linh Tông đóng cửa đại trận, tránh để đệ tử nghe phải tà thuyết. 

Bát Đại Chính Phái triệu tập hội nghị khẩn cấp để tìm cách đối phó. 

Nhưng đã quá muộn! 

Một số trưởng lão danh vọng cao đã bí mật biến mất. 

Những thiên tài từng vô địch trên chiến trường bỗng nhiên lặng lẽ quy ẩn. 

Giả Đạo Tông không cần giết chóc, không cần chém giết  chúng đơn giản chỉ khiến kẻ thù mất đi động lực chiến đấu. 

Tu chân giới đã bước vào thời kỳ đen tối. 

Không phải vì chiến tranh. 

Không phải vì ma đạo. 

Mà vì chính các tu sĩ đang tự hỏi: "Tu luyện có ý nghĩa gì?"

Hùng ca giả đạo vang mãi thương khung

HÙNG CA GIẢ ĐẠO  VANG MÃI THƯƠNG KHUNG 

“Kiếm có thể chém nát sơn hà, nhưng không thể chém đứt chân lý.” 

“Tu sĩ có thể phi thăng thành tiên, nhưng không thể thoát khỏi vòng xoáy hư vô.” 

“Vậy cần gì tranh đấu? Cần gì truy cầu? Thế gian này vốn dĩ đã là một trò cười.” 

Một ngày nọ, bầu trời rúng động, thương khung dậy sóng. 

Một bài ca kỳ lạ vang vọng khắp tu chân giới. 

Tiếng hát không có âm điệu, không có nhạc khí, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại khắc vào tâm khảm kẻ nghe. 

Từ phàm nhân đến cường giả Hóa Thần, ai ai cũng phải lắng nghe. 

"Đạo của các ngươi là gì?" 

"Là giết chóc?" 

"Là tranh đoạt?" 

"Là con đường đầy máu và oán hận?" 

"Giả Đạo Tông chúng ta không tranh đoạt, không giết chóc, không kêu gào nghĩa lý cao xa." 

"Chúng ta chỉ để lại một câu hỏi duy nhất trong lòng các ngươi: Các ngươi tu luyện vì điều gì?" 

TU CHÂN GIỚI CHẤN ĐỘNG  KẺ NGÃ, KẺ TỈNH 

Một kiếm tu ngạo nghễ, vốn dĩ chưa từng dao động, nay lại đột nhiên buông kiếm, ánh mắt trống rỗng. 

Một đại năng tọa trấn ngàn năm, nghe được bài ca, bỗng bật cười ha hả rồi hóa thành tro bụi giữa trời. 

Một thiếu niên tài tuấn, vốn dĩ sắp sửa đột phá, nhưng chỉ vì một câu mà từ bỏ tu luyện, quay về làm phàm nhân. 

Những kẻ bị ảnh hưởng, không cần bị ép buộc, không cần bị cưỡng chế  chính bọn họ tự quyết định vứt bỏ con đường tu chân. 

Thiên địa vẫn thế. 

Đạo vẫn thế. 

Nhưng lòng người đã thay đổi. 

GIẢ ĐẠO TRỞ THÀNH HUNG HỒN TU CHÂN GIỚI 

Tông môn lụi tàn, đại phái rung chuyển. 

Không ai có thể trực tiếp diệt được Giả Đạo Tông, bởi Giả Đạo Tông không cần chiến đấu. 

Bọn họ chỉ cần gieo rắc tư tưởng, rồi để chính con người tự hủy diệt chính mình. 

Không có máu chảy. 

Không có đại chiến. 

Nhưng các tông môn cứ thế mà suy vong. 

THƯƠNG KHUNG GẦM THÉT  NGƯỜI NGHE, KẺ KHÔNG NGHE? 

Một ngày nọ, bài ca vang lên lần nữa. 

Nhưng lần này, có người đứng lên. 

Vân Kiếm Tông, Tô Vô Tuyết  một kiếm chém ngang thương khung, gào thét: 

"Giả Đạo chỉ là một trò hề! Nếu các ngươi không thể tin vào chính mình, vậy hãy tin vào kiếm này!" 

Lịch thành Ma Quân  từ trong bóng tối cười khẩy: 

"Giả Đạo? Các ngươi muốn ta tin vào hư vô? Vậy để ta cho các ngươi nếm thử chân thật  đó là cái chết!" 

Ma Môn Chí Tôn  điên cuồng gầm lên: 

"Chúng sinh có thể ngã, nhưng ta thì không!" 

Hàng vạn tu sĩ giơ cao vũ khí. 

Hàng vạn thiên tài ngẩng đầu đối diện bài ca. 

Giả Đạo có thể khiến một số người lung lay, nhưng không thể khiến toàn bộ tu chân giới quỳ xuống. 

HÙNG CA VẪN VANG, NHƯNG AI CÒN NGHE? 

Bài ca vang vọng khắp thiên địa. 

Nhưng lần này, nó không còn được lắng nghe trong im lặng nữa. 

Mà là giữa tiếng gầm thét, giữa sát khí cuồn cuộn, giữa những thanh kiếm chĩa thẳng lên trời. 

Tu chân giới không cam lòng cúi đầu!

Hội nghị tông môn tức giận tuyên thệ giả đạo phải bị diệt

HỘI NGHỊ TÔNG MÔN  TUYÊN THỆ TIÊU DIỆT GIẢ ĐẠO 

Thiên địa sôi sục. Bát phương chấn động. 

Hội nghị tông môn khai mở, ngàn vạn cao thủ tụ hội. 

Các đại tông môn, thế gia cổ xưa, ma đạo bá chủ, thậm chí cả ẩn thế cao nhân  tất cả đều có mặt. 

Không phải vì tranh đoạt bảo vật. 

Không phải vì ân oán cá nhân. 

Mà là vì một mối nguy lớn chưa từng có  Giả Đạo Tông.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com