Vọng nhân vô thượng tuyên bố Bất Đạo Phái tội ác tày trời, là cái gai trong mắt tu chân giới cần phải loại bỏ. Hội nghị tu chân khai mở phán quyết bất đạo
VỌNG NHÂN VÔ THƯỢNG HỘI NGHỊ TU CHÂN KHAI MỞ PHÁN QUYẾT BẤT ĐẠO!
Cả tu chân giới chấn động!
Tại Thiên Đạo Điện, nơi chỉ khi đại sự liên quan đến tồn vong tu chân giới mới triệu tập, hội nghị tu chân đã khai mở!
Các đại tông môn, chính đạo, ma đạo, trung lập… tất cả đều phải đến!
Trên đài nghị phán, Vọng Nhân Vô Thượng tôn giả được 1 nửa tu chân giới kính ngưỡng, chậm rãi bước lên, áo bào phiêu dật, đôi mắt sâu thẳm nhìn khắp thiên hạ.
Hắn phất tay, hư không nứt vỡ, một tấm phù văn cổ xưa hiện ra, khắc rõ tội trạng của Bất Đạo Phái!
“Bất Đạo Phái tà phái đi ngược thiên luân, giẫm đạp đạo nghĩa, luyện thí nghiệm tàn bạo, hủy hoại trật tự tu chân giới!”
“Chúng cướp đoạt thân xác tu sĩ, vấy bẩn linh hồn, bẻ cong đạo tâm, bắt ép kẻ khác thành tín đồ, tội ác này TÀY TRỜI KHÔNG THỂ THA!”
ẦM!
Lời vừa dứt, linh áp kinh thiên động địa tràn ra!
Chư tông chấn kinh!
Các đại năng nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng.
Bất Đạo Phái đã đi quá giới hạn!
TỬ TỘI!
Một vị thái thượng trưởng lão đứng dậy, vung tay đánh xuống kết ấn thiên đạo:
“Hôm nay, hội nghị tu chân ra phán quyết”
“Bất Đạo Phái diệt tận gốc, không lưu lại hậu hoạn!”
Tuyên án vừa ra…
Bất Đạo Phái lập tức phản ứng!
BẦU TRỜI TỐI SẦM!
TỪ ĐÂY ĐẠI CHIẾN BẤT ĐẠO BÙNG NỔ!
Bất Đạo Phái diệt tông phái không tuân, vong huyết thư thấu suốt trời cao
Bất Đạo Phái DIỆT TÔNG VONG HUYẾT THƯ THẤU SUỐT TRỜI CAO!
Máu chảy thành sông! Sát khí tràn ngập!
Sau khi hội nghị tu chân tuyên phán diệt Bất Đạo Phái, các tông môn chính đạo rục rịch hành động. Nhưng trước khi chúng kịp tập hợp binh lực
Bất Đạo Phái đã ra tay trước!
"Tông môn nào dám chống đối, giết sạch không tha!"
Trận chiến diệt tông đầu tiên, bắt đầu từ Huyền Sơn Kiếm Pháimột tông môn nhỏ, vốn trung lập nhưng không chịu thần phục Bất Đạo.
Chỉ sau một đêmHuyền Sơn Kiếm Phái hoàn toàn bị san bằng!
Sư đồ bị giết, linh mạch bị hút khô, động phủ trở thành huyết địa!
Trên bầu trời, một bức huyết thư khổng lồ hiện ra, viết bằng máu của hàng nghìn đệ tử:
"KẺ KHÔNG QUỲ PHỤC CHỈ CÓ CHẾT!"
Chữ viết như lưỡi dao khắc sâu vào tâm trí toàn tu chân giới!
Các tông môn khác rúng động!
"Trời ạ! Chỉ trong một đêm, một tông môn hoàn toàn bị diệt!"
"Bất Đạo Phái đã điên rồi, chúng thật sự muốn lấy máu lập uy!"
"Chúng ta… có nên quỳ phục không?"
Nhiều tông môn run rẩy, nhưng vẫn có những kẻ căm phẫn đứng lên kháng cự.
Thế nhưng…
Bất Đạo Phái không dừng tay!
Một tông môn phản kháng lại một tông môn bị tàn sát!
Huyết thư thứ hai xuất hiện! Huyết thư thứ ba!
Càng lúc càng nhiều tông môn biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại những dòng chữ đỏ thẫm xuyên suốt bầu trời
“VONG HUYẾT THƯ” KHẮC SÂU VÀO LỊCH SỬ TU CHÂN GIỚI!
Lời oán thán vang vong thương khung
LỜI OÁN THÁN VANG VỌNG THƯƠNG KHUNG!
Trời u ám. Đất nứt toác.
Tiếng khóc than vang vọng khắp tu chân giới!
Bên trong những tông môn bị đồ sát, xác người chồng chất, máu thấm đẫm đại địa. Trên bầu trời, huyết vân kéo đến, oán khí ngập tràn.
“Vì sao… vì sao trời xanh lại để chúng ta chịu kiếp nạn này?”
“Chúng ta đã làm gì sai?”
"Thiên đạo ở đâu?! Vì sao không giáng lôi kiếp diệt bọn chúng?!"
Từ những tông môn chính đạo… đến cả ma đạo…
Không một ai có thể cản bước Bất Đạo Phái!
Chúng như cơn lũ hủy diệt, nơi đi qua không một ngọn cỏ mọc, chỉ để lại những tiếng kêu ai oán tận trời xanh!
Giữa những phế tích tàn tạ, những tu sĩ còn sống quỳ rạp xuống đất, hướng về thương khung, gào lên thê lương
“Trời xanh ơi! Vì sao lại để Bất Đạo Phái hoành hành như vậy?!”
"Có ai… có ai dám đứng lên chống lại chúng không?!"
Thế nhưng…
Thiên đạo vẫn im lặng.
Cao thủ vẫn ẩn nhẫn.
Tu chân giới đang dần rơi vào bóng tối tuyệt vọng!
Người con đau khổ nhìn cha chết, đệ tử thảm thương khóc sư phụ ...
TIẾNG KHÓC GIỮA BIỂN LỬA BI THƯƠNG NGẬP TRÀN!
Trời mù mịt, đất vỡ tan, lửa cháy rực trời.
Trên nền tro tàn của Thiên Dương Phái, một thiếu niên quỳ rạp giữa bãi máu loang lổ, toàn thân run rẩy.
Trước mặt hắn, thi thể cha ruột, vị trưởng lão từng bất khuất của tông môn, đã bị xé nát linh hồn, chỉ còn lại một đống xác không hồn.
“Cha ơi… tỉnh lại đi… cha…!”
Bàn tay run run chạm vào khuôn mặt đã lạnh, nước mắt rơi xuống máu tươi.
Xa xa, trong ngôi đại điện bị tàn phá, một nhóm đệ tử mặc áo trắng đầy vết bẩn, lảo đảo nâng lên thi thể sư phụvị chưởng môn đã tận lực chống cự đến giây phút cuối cùng.
“Sư phụ! Người dạy chúng con chính đạo, người dạy chúng con không khuất phục… vậy vì sao… vì sao người lại chết thảm như vậy?”
Một đệ tử khác không chịu nổi, quỳ xuống, khóc nấc lên như đứa trẻ:
“Sư phụ, đệ tử bất tài! Đệ tử không thể bảo vệ tông môn… Đệ tử… đáng chết…!”
Xung quanh, vô số thi thể rải rác, những kẻ từng là đồng môn, từng cười nói bên nhau… giờ đây chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng, tay chân lạnh lẽo.
Gió lạnh thổi qua, máu tươi tanh nồng, tiếng khóc ai oán như xuyên thủng trời xanh.
Nhưng…
Trời vẫn cao.
Thiên đạo vẫn không hồi đáp.
Chỉ có những người còn sốngđang gào khóc giữa địa ngục nhân gian!
Thương sinh đau khổ bần hàn cầu sống
THƯƠNG SINH KHỐN CÙNG TIẾNG GÀO CẦU SINH TRONG TUYỆT VỌNG
Đại địa nhuốm máu. Mây đen che phủ bầu trời.
Trong những tàn tích hoang tàn, từng đợt người từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, quần áo rách nát, kéo lê thân xác bẩn thỉu, ánh mắt mờ mịt tuyệt vọng.
“Cầu xin các vị tiên nhân, xin ban cho chúng tôi một đường sống…”
Một lão phụ gầy gò quỳ sụp xuống trước cửa một tông môn tu tiên, đôi tay run rẩy bấu vào nền đá lạnh. Đứa trẻ bà ôm trong lòng không còn khóc, chỉ có tiếng thở yếu ớt, sinh tử khó phân.
Một tu sĩ áo xám từ trong bước ra, ánh mắt lạnh lẽo, phất tay áo không chút thương xót.
“Đi đi, đừng cản trở tông môn.”
Lão phụ giàn giụa nước mắt, giọng khàn đặc:
“Cầu xin tiên nhân, chỉ một viên đan dược… chỉ một viên thôi! Nó còn nhỏ, nó còn chưa hiểu thế gian tàn khốc thế nào…”
Nhưng đáp lại bà chỉ là cánh cổng sắt đóng sầm lại, ngăn cách giữa tiên và phàm, giữa hy vọng và tuyệt vọng.
Xa xa, từng nhóm người lang thang trên vùng đất cằn cỗi, hốc mắt sâu hoắm, quần áo rách bươm, chỉ mong tìm được một chút thức ăn còn sót lại.
Nhưng ở phía xa…
Là một đội ngũ của Bất Đạo Phái!
“Người không có giá trịđều phải bị thanh tẩy.”
“Chỉ những kẻ trung thành với Bất Đạomới có tư cách sống sót!”
Tiếng gào khóc thảm thiết vang lên!
Người quỳ xuống cầu xinbị chém đầu!
Người chống cựbị thiêu thành tro tàn!
Người trốn chạybị truy sát không tha!
Khắp nơi… là địa ngục trần gian!
Trong khoảnh khắc đó, vô số phàm nhân, vô số kẻ yếu đuối, đã hướng về bầu trời gào lên đau đớn
“Trời ơi! Vì sao không có ai cứu chúng ta?!”
“Vì sao tu chân giới chỉ toàn kẻ vô tình?! Vì sao chúng ta sinh ra… chỉ để chịu khổ?!”