Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 10: Bảo Vật



Sau đại hội tu chân mấy tháng

Trước cổng chính Thiên Kiếm Tông, Trời long đất lở, linh khí bạo động. hàng ngàn tu sĩ áo đen xếp thành từng hàng ngay ngắn, trên không là vô số pháp bảo lơ lửng, sát khí ngút trời.  Dẫn đầu là một lão giả áo bào đỏ, ánh mắt lạnh lùng như băng sương. 

"Trần Bất Nghi! Nhẫn Đạo của ngươi là tà thuyết, làm loạn tu chân giới! Hôm nay Thánh Minh chúng ta đến đây để thanh tẩy dị giáo!" 

Trên bậc thềm cao nhất, Trần Bất Nghi phe phẩy quạt, nở nụ cười nhàn nhã như thể cảnh tượng trước mặt chỉ là một cuộc dạo chơi. 

"Thánh Minh? Thanh tẩy?" Hắn lắc đầu cười khẽ. "Lão già kia, chẳng phải ngươi cũng đã bí mật tu luyện Vô Thượng Hô Hấp Quyết rồi sao? Hay là, ta đã nhìn nhầm?" 

Lão giả biến sắc, nhưng ngay lập tức gằn giọng: 

"Vớ vẩn! Bản tọa tuyệt đối không tu luyện tà pháp của các ngươi!" 

Ngay lúc đó, Hoàng Bất Bại bước ra, tay cầm một chiếc ngọc giản. Hắn lớn tiếng tuyên bố: 

"Theo điều tra của Thiên Kiếm Tông, Thánh Minh chủ đã ba lần lén lút mua bí kíp Nhẫn Đạo, còn có một lần thử luyện Không Thở Quyết nhưng suýt tắt thở, phải nhờ đệ tử cấp tốc truyền linh khí cứu mạng!" 

Lời vừa dứt, cả tu chân giới nổ tung. Các trưởng lão Thánh Minh hoảng hốt nhìn nhau, ánh mắt nghi ngờ. 

Trần Bất Nghi mỉm cười, nhẹ nhàng đứng lên: 

"Các vị, nếu đã tu luyện Nhẫn Đạo, vậy thì chúng ta đâu còn là địch?" 

Lão giả mặt đỏ như gấc, hai tay run rẩy: 

"Trần Bất Nghi! Ngươi… ngươi giỏi lắm!" 

Trần Bất Nghi phe phẩy quạt: 

"Không dám, không dám. Nhưng nếu Thánh Minh muốn đánh…" 

Hắn liếc mắt ra hiệu. Hoàng Bất Bại lập tức vỗ tay một cái. Trong chớp mắt, từ bốn phương tám hướng, vô số tu sĩ Thiên Kiếm Tông xuất hiện, tất cả đều… nhắm mắt, không hô hấp. 

"Các ngươi nhìn xem." Trần Bất Nghi chậm rãi nói. "Một khi nhập đạo, không còn cần hít thở nữa. Các ngươi có chắc muốn đối đầu với một đội quân… bất tử?" 

Lão giả há hốc miệng. Các trưởng lão Thánh Minh mặt cắt không còn giọt máu. Cuối cùng, hắn run rẩy nói: 

"Rút quân! Tạm thời rút quân!" 

Thánh Minh thối lui trong nhục nhã. 

Trần Bất Nghi mỉm cười, quay sang Hoàng Bất Bại: 

"Ngươi có chắc bọn họ tin chúng ta thật sự bất tử không?" 

Hoàng Bất Bại do dự

Không dám chắc

Thiên Kiếm Tông  Đại Lễ Thọ Yến 

Ngày đại tiệc, Thiên Kiếm Tông tràn ngập linh khí, mây lành cuộn quanh, ánh kiếm rực rỡ chiếu sáng bầu trời. Hàng trăm tông môn lớn nhỏ đều cử đại diện đến dự, vì đây là đại lễ mừng thọ của Trưởng lão Vô Tướng, một trong những nhân vật có địa vị cao nhất tông môn. 

Bên trong đại điện, các đại nhân vật tề tựu đông đủ. Trần Bất Nghi ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, phe phẩy quạt, ánh mắt ôn hòa nhưng thâm sâu. Bên cạnh hắn, Hoàng Bất Bại đứng khoanh tay, khom người vẻ mặt cung kính

"Hôm nay là ngày vui, ai nấy đều có quà chứ?" 

Giọng nói vang lên, chính là một trưởng lão từ Ma Môn, tay cầm một chiếc hộp gỗ đen, bên trên khắc hoa văn hình đầu lâu. 

"Bổn tọa dâng tặng Trưởng lão Vô Tướng một viên Huyết Hồn Đan, có thể kéo dài thọ nguyên trăm năm!" 

Cả đại điện chấn động. Quà tặng từ Ma Môn chưa bao giờ đơn giản. 

Không để ai kịp phản ứng, một lão giả từ Bạch Nhật Thánh Địa đứng dậy, vung tay xuất ra một viên ngọc trong suốt: 

"Đây là Thánh Nguyệt Bảo Châu, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, có thể tinh luyện linh lực, giúp đột phá bình cảnh!" 

Bên dưới bắt đầu xôn xao. 

Ngay lúc này, một giọng nói dõng dạc vang lên. 

"Bổn tông cũng có quà!" 

Tất cả quay sang. Người vừa lên tiếng là Hoàng Bất Bại. Hắn bước lên, giơ cao một chiếc hộp vàng rực. 

Trưởng lão Vô Tướng mỉm cười: 

"Ồ? Hoàng tiểu tử, ngươi tặng gì cho lão phu?" 

Hoàng Bất Bại hít sâu một hơi, rồi trịnh trọng mở hộp ra bên trong… trống rỗng. 

Không khí trong đại điện lặng đi vài giây. 

Một vị trưởng lão nhíu mày: "Hoàng tiểu tử, đây là…?" 

Hoàng Bất Bại nghiêm túc nói: 

"Trưởng lão đã tu luyện Nhẫn Đạo, tất nhiên không cần vật ngoài thân. Đây chính là Không Thở Quyết phiên bản quà tặng  không có gì cũng chính là có tất cả!" 

Cả đại điện chết lặng. 

Trần Bất Nghi nhấp một ngụm trà, gật đầu thản nhiên: 

"Lý lẽ này… rất có đạo lý!" 

Trưởng lão Vô Tướng trầm mặc một lát, rồi bật cười ha hả: 

"Tốt! Tốt! Quà này rất hợp ý ta!" 

Đại lễ thọ yến vừa diễn ra không lâu thì tu chân giới lại được 1 phen dậy sóng.

Bảo Vật Xuất Thế  Kiếm Thai Chí Tôn 

Đêm đó, trời đất dị thường. Mây đen cuộn trào, thiên địa linh khí xáo động, hư không vang vọng những tiếng kiếm minh mờ ảo. Cả tu chân giới như có một bàn tay vô hình đang khuấy động, khiến vô số đại năng giật mình tỉnh giấc. 

"Bảo vật xuất thế!" 

Lời này vừa vang lên, lập tức làm chấn động tứ phương. 

Tại Linh Kiếm Tông, một vị trưởng lão đứng trên đỉnh núi, ánh mắt nặng nề nhìn về phương xa

"Một thanh Kiếm Thai Chí Tôn lại xuất hiện vào lúc này." 

1 tên đệ tử đứng bên cạnh, vẻ mặt ngơ ngác: 

"Sư tôn, Kiếm Thai Chí Tôn là gì?" 

Vị trưởng lão liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu: 

"Là một thanh kiếm chưa khai sinh, nhưng ẩn chứa khí vận vô thượng. Ai có thể tế luyện nó, tất có cơ hội vấn đỉnh Kiếm Đạo tối cao." 

Giữa bầu trời nứt vỡ, Kiếm Thai Chí Tôn lơ lửng, tỏa ra kiếm ý kinh thiên động địa. Vô số tu sĩ lao tới tranh đoạt, kiếm quang, đao mang, pháp thuật đan xen, trời đất như sắp sụp đổ! 

Tuy nhiên, giữa cơn hỗn loạn đó, có một bóng người lặng lẽ ngồi xếp bằng bên dưới Kiếm Thai. 

Hắn không động. 

Hắn không nói. 

Thậm chí, hắn còn… nhắm mắt. 

Là Nhẫn Đạo Đại Trưởng Lão của Thiên Kiếm Tông! 

Các tu sĩ nhìn thấy cảnh này, liền cảm thấy kỳ lạ. 

"Lão quái vật kia không tranh đoạt?!" 

"Hắn đang tính kế gì?" 

Ngay cả những đại năng Hóa Thần cũng không dám manh động. 

Tuy nhiên, một tu sĩ trẻ tuổi không nhịn được, vung tay đánh ra một chưởng về phía Nhẫn Đạo Trưởng Lão. 

BỐP! 

Chưởng lực đánh thẳng vào người hắn. Nhưng… hắn không nhúc nhích. 

Không phản ứng. 

Không trả đòn. 

Không có bất kỳ dao động linh lực nào. 

Tựa như… hắn không tồn tại! 

"Lão quái vật này… điên rồi à?" 

Tên tu sĩ kia hoảng hốt, nhưng rồi cắn răng đánh tiếp một chưởng nữa. 

ẦM! 

Lần này, Nhẫn Đạo Trưởng Lão rụng một cái răng. 

Nhưng… hắn vẫn không phản ứng. 

Không phun máu. Không giận dữ. Không né tránh. 

Hắn chịu đòn một cách tuyệt đối. 

Một Hóa Thần đại năng híp mắt: 

"Chẳng lẽ… hắn tu luyện Nhẫn Đạo đến cảnh giới tối cao!?" 

Chính vào lúc này, một tu sĩ Trúc Cơ đứng cạnh bỗng hét lên: 

"Cẩn thận! Hắn đang luyện Vô Thượng Hô Hấp Quyết!" 

Tất cả cường giả giật mình! 

Vô Thượng Hô Hấp Quyếtbí thuật tối thượng của Nhẫn Đạo! 

Một khi nhập định, có thể hoàn toàn cắt đứt phản ứng với ngoại giới, nhẫn nhịn mọi công kích, đợi đến thời khắc tốt nhất để ra tay! 

Đây chính là đỉnh cao của Nhẫn Đạokhông tranh đoạt, nhưng đoạt chắc! 

ẦM! 

Một Hóa Thần lão tổ vừa vươn tay về phía Kiếm Thai Chí Tôn, bỗng bị một chưởng vô hình đánh bay! 

Không ai thấy Nhẫn Đạo Trưởng Lão ra tay. 

Hắn vẫn ngồi đó, vẫn nhắm mắt, vẫn im lặng. 

Nhưng… tất cả những ai đến gần bảo vật đều bị đánh văng! 

Một Hóa Thần đại năng hét lên: 

"Chết tiệt! Hắn đã đạt đến cảnh giới… Không Thở Quyết!" 

Cả tu chân giới chấn động! 

Không Thở Quyết cảnh giới tối cao của Nhẫn Đạo! 

Không độngnhưng tất cả đều bị động. 

Không tranh nhưng bảo vật vẫn thuộc về hắn. 

Cuối cùng, từng người một phải rời đi. 

Không ai dám đến gần. 

Sau ba ngày, Kiếm Thai Chí Tôn tự động bay vào lòng bàn tay của Nhẫn Đạo Trưởng Lão. 

Hắn từ từ mở mắt, bình tĩnh đứng dậy. 

Nhẹ nhàng phủi bụi trên y phục, lẩm bẩm: 

"Hả? Đã xong rồi à? Ta còn chưa ra tay mà?" 

Tu chân giới hoàn toàn câm nín.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com