Tiến Hóa Kỷ Nguyên

Chương 52: Lựa chọn cuối cùng



Đám người Dương Tuấn sau khi giải thoát Vi Diệu khỏi tấm mạng nhện, thì lập tức định thực hiện theo phương án trước đó đã nhất trí.

Đang định nhân lúc tên kia còn mải mê đập con nhện, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, bọn họ liền chia nhau ra, mỗi người một hướng, len lén chuồn đi.

Thế nhưng, ngay lúc ấy, âm thanh ầm ầm do con nhện va chạm với mặt đất bỗng nhiên ngừng lại.

Tiếp theo đó là một tiếng rít to lớn vang lên, rõ ràng là tiếng kêu thảm thiết của con nhện.

Nói thật, trước đó bọn họ còn tưởng con nhện này không biết kêu ấy chứ, dù sao nửa ngày cũng không có nghe thấy nó kêu lên tiếng nào.

Vậy mà bây giờ nó lại kêu như vậy thảm thiết, chỉ sợ là lời trăn trối cuối cùng của nó trên cuộc đời này.

Bọn họ trong lòng đột nhiên nổi lên một chút cảm giác chẳng lành, không lẽ đám người mình lại đen đủi tới vậy, đang định lén chạy trốn thì tên kia xong việc.

Đám người đang định ngó lại phía sau xác nhận một chút thì một cơn gió đột nhiên thoáng qua, sau đó phía trước mặt bọn họ vang lên một cái âm thanh non nớt:

"Như thế nào vội vã như vậy?

Không định chào hỏi nhau một câu đã định rời đi luôn sao?!!!"

Bọn họ thân thể cứng đờ lại, vẻ mặt tất cả đều trở nên rất khó nhìn.

Quay mặt lại phía trước, nhìn thấy bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu ở trước mặt, lại nhìn thấy thanh đao còn nhỏ xuống một chút chất lỏng sền sệt màu trắng, trong lòng đám người không khỏi tuyệt vọng.

Biết không có khả năng chạy thoát, một số người lập tức giơ vũ khí lên, mặc dù biết đấu không lại với tên này, nhưng bọn họ cũng không có ý định đứng yên chờ chết.

Dương Tuấn thấy vậy vội vàng giơ tay lên ngăn cản.

Thấy kẻ trước mặt có thể trò chuyện, anh ta cũng muốn nếm thử trò chuyện một chút, xem tên này muốn làm gì, không vội vã mà làm ra hành động quyết tuyệt.

Thấy mọi người đã dừng lại, Dương Tuấn tiến lên hỏi:

"Ngươi là thứ gì?

Là thế giới này thổ dân sao?"

Trong đầu nghe thấy hết tiếng lòng của mọi người, Thái cảm thấy nói chuyện kiểu này thật sự không phải rất thú vị, nhưng vẫn là không thể không cùng đám người này giải thích một chút, bằng không chỉ sợ quay trở về sẽ gặp phiền toái rất lớn.

Thế là, hắn mỉm cười hỏi lại Dương Tuấn:

"Như thế nào, Dương Tuấn?

Dù sao cũng từng kề vai chiến đấu qua, chẳng lẽ không thể nhận ra được hay sao?"

Dương Tuấn sâu trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng che giấu.

Chỉ là, anh ta cho dù có thể che giấu biểu lộ bên ngoài của mình, cũng đâu có thể che giấu được sự rung động kịch liệt bên trong thế giới tinh thần của anh ta.

Dương Tuấn vừa nghe thấy đối diện tên kia gọi thẳng tên của mình thì trong lòng kinh hãi cực kỳ.

Đừng nói là Dương Tuấn, những người khác cũng chẳng kém chút nào, đều hết sức kinh ngạc, không biết vì sao kẻ đó lại có thể biết tên của Dương Tuấn.

Trong lòng Dương Tuấn lúc này như là sóng cả trập trùng, anh ta không nghĩ tới tên thổ dân kia ngay cả tên của mình cũng đều có thể rõ ràng.

Nhưng rồi nghĩ lại, anh ta cũng lập tức loại bỏ sự kinh ngạc ra khỏi đầu, càng không biểu lộ một chút ra ngoài.

Bởi vì anh ta cảm thấy mình đã hiểu được nguyên nhân tại sao.

Đương nhiên, nguyên nhân này chắc chắn không phải là anh ta cảm thấy đứa trẻ trước mặt có thể là Hoàng Quốc Thái.

Anh ta cảm thấy, tên trước mặt ngay cả ngôn ngữ của nhân loại đều biết, còn nói như vậy rõ ràng, chắc chắn là có phương pháp gì giống như là sưu hồn, có thể đọc lấy trí nhớ của người khác.

Và nó đã dùng năng lực này với Hoàng Quốc Thái, từ đó biết được trí nhớ của Hoàng Quốc Thái, vậy nên ngôn ngữ cái gì cũng đều biết, biết tên của anh ta không phải là chuyện bình thường.

Đã như vậy, tên này nói: "Dù sao cũng từng kề vai chiến đấu qua, chẳng lẽ không thể nhận ra được hay sao" rốt cuộc là có ý gì đây?

Chẳng lẽ nó muốn giả mạo Hoàng Quốc Thái, rồi nhân cơ hội đó lén lút trà trộn vào thế giới nhân loại chúng ta?

A! Cái này làm sao có thể?

Chẳng lẽ nó không biết bề ngoài có sự khác biệt rất lớn hay sao? Nó chẳng lẽ không ý thức được vấn đề này?

Không đúng! Khả năng là nó sẽ dùng lý do gì để làm giải thích cho vấn đề này.

Nhìn nó trí tuệ rất cao dáng vẻ, không giống như là làm việc không có chuẩn bị, khả năng nó sẽ lấy một lý do khiến cho không ai có thể nghi ngờ, nhưng mình nhất định phải tỉnh táo, đây chắc chắn là kẻ giả mạo.

Được cái nếu như thế khả năng đây cũng là một cơ hội tốt, ta có thể tương kế tựu kế, dẫn dụ nó trở về địa tinh.

Không giống ở đây chúng ta không thể làm gì được nó, nhưng trở về địa tinh thì khác, nhiều như vậy vũ khí hạng nặng, không tin là còn không thể đánh cho nó ra bã.

Nếu như thế, cũng không cần phải lo lắng không thể truyền tin tức trở về.

Thậm chí biết đâu còn có thể bắt giữ nó, biến nó trở thành vật nghiên cứu, lúc đó muốn cắt miếng thế nào cũng tùy ý.

Đúng vậy! Cứ như thế làm! Bây giờ cũng chỉ còn việc cố gắng lắc lư nó, để nó không có nghi ngờ nữa thôi.

Nói thì nhiều chứ suy nghĩ chỉ trong thoáng chốc mà thôi, nhìn bề ngoài chỉ giống như Dương Tuấn sau khi nghe thấy lời nói của Hoàng Quốc Thái, thì tỏ ra hơi nghi ngờ một thoáng rồi nhíu mày hỏi lại:

"Ngươi là ai?

Vì sao biết tên ta?

Ta khi nào thì cùng ngươi chiến đấu qua?"

Nếu như không sớm nghe thấy tiếng lòng của anh ta, Thái còn thật sự tưởng anh ta biểu hiện là thật, thực sự là ảnh đế cấp bậc biểu diễn.

Mà chỉ sợ so sánh với đám người này, ảnh đế cũng thua kém xa.

Trong số bọn họ khả năng có một số người thường xuyên phải làm các nhiệm vụ cải trang, thâm nhập vào sâu trong hang ổ kẻ địch.

Nếu như diễn xuất có chút gì không giống thật, có lẽ đã sớm bị kẻ địch giết chết từ lâu, làm gì còn cơ hội đứng ở đây.

Thái đã sớm biết tính toán của Dương Tuấn, cũng biết nếu như không giải quyết vấn đề này, chỉ sợ bản thân cũng không thể quay trở về được.

Vừa trở về bên kia vết nứt liền bị một đám vũ khí hạng nặng khóa chặt, trong đó có cả vũ khí hạt nhân

Hắn biết, bức tường vây quanh vết nứt được xây dựng cực kỳ kiên cố, mục đích chính của nó là để ngăn cản dị giới sinh vật khi chúng vượt qua vết nứt.

Bức tường vây đó thậm chí có thể ngăn cản được cả vũ khí hạt nhân oanh tạc, vậy nên nếu như cần thiết chắc chắn bọn họ sẽ không ngần ngại sử dụng vũ khí hạt nhân.

Cũng không phải loại bom hạt nhân chiến thuật như là đám người Dương Tuấn sử dụng, vậy nên cho dù hắn có mạnh hơn nữa thì chỉ sợ cũng vẫn sẽ lạnh.

Nhưng mặc dù vậy, Thái vẫn rất là tò mò, không biết Dương Tuấn tiếp theo định biểu diễn như thế nào?

Nói thật, trước đó khi tiến vào vết nứt, hắn cũng đã có tính toán, nếu như có ngoài ý muốn xảy ra, hắn cũng chuẩn bị sẵn tinh thần ở lại bên này dị thế giới.

Vậy nên cho dù không thể thuyết phục được đám người này, đối với hắn mà nói cũng không đến nỗi không thể chấp nhận được.

Thế là, hắn cũng không trực tiếp vạch trần ý đồ của Dương Tuấn, mà giả vờ như không biết được tính toán của anh ta.

Thái vuốt mái tóc đã mọc dài ra quá trán của mình, để lộ ra rõ ràng khuôn mặt non mềm, phúng phính, mỉm cười hỏi Dương Tuấn:

"Như thế nào, chẳng lẽ không thấy có một chút nào quen thuộc hay sao?"

Dương Tuấn thấy thế, còn thật sự tiến lên quan sát kỹ càng một phen, trong lòng thì thầm nghĩ:

Còn thật sự có nét giống với Hoàng Quốc Thái, nhưng là cũng chỉ là có chút mà thôi.

Trình độ biến hóa như vậy cũng quá tệ, cho dù người không có chút quen biết nào, chỉ cần nhìn qua, thậm chí là chỉ cần biết chút tin tức cũng có thể xác định là giả mạo.

Bất quá, đương nhiên không thể nói ra được!

Ta cũng muốn biết ngươi định nói thế nào?!!

Hừ, cho dù không giải thích cũng không sao!

Thế nào thì cũng đều là một dạng, chờ sau đó trở về, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của nhân loại chúng ta!!!

Thế là Dương Tuấn tỏ vẻ nghi hoặc hỏi Thái:

"Ừm... Nhìn còn thật sự có chút giống với Hoàng Quốc Thái, không lẽ cậu chính là Hoàng Quốc Thái???"

Biểu diễn của Dương Tuấn, thậm chí còn có thể lừa gạt cả đám đồng đội của anh ta.

Có người thấy biểu hiện của Dương Tuấn, còn tưởng anh ta thực sự cảm thấy đứa trẻ trước mặt là Hoàng Quốc Thái, đang định tiến lên khuyên nhủ.

Mấy người này một là không hiểu Dương Tuấn, không thì trước đó cũng thuộc các biệt đội phản ứng nhanh, không có thói quen làm các loại nhiệm vụ đột kích địch hậu.

Lần này vì mục tiêu là quái thú, vậy nên trong đội nhặt không thiếu kiểu chiến sĩ này, đặc điểm của bọn họ chính là kỹ năng chiến đấu trực diện rất mạnh, ý chí chiến đấu cao, nhưng bọn họ lại không quá giỏi trong khoản diễn xuất.

Còn may mặc dù không am hiểu, nhưng đám người trong đội của Dương Tuấn vẫn là hiểu biết một chút về đội trưởng của mình, cộng với trong đội ngũ cũng không phải tất cả đều là kiểu chiến binh này, vậy nên hầu hết mọi người vẫn là hiểu được Dương Tuấn đang muốn làm gì.

Bọn họ lập tức ngăn cản ý đồ của những đồng đội kia, tránh bọn họ làm lộ tẩy.

Thái nhìn biểu hiện của Dương Tuấn, lại chú ý phản ứng của những người khác, vẻ mặt cười như không cười nhìn Dương Tuấn hỏi:

"Như thế nào?

Chẳng lẽ không muốn biết vì sao tôi lại biến thành cái dạng này hay sao?"

Mặc dù Thái định biểu hiện ra chút dáng vẻ nguy hiểm, nhưng với bộ dáng hiện tại của hắn, căn bản cũng không làm ra được hiệu quả mà hắn muốn.

Dương Tuấn nghe Thái hỏi vậy cũng không tỏ ra bối rối, mà chỉ mỉm cười hỏi lại:

"Mặc dù rất tò mò, nhưng tôi cảm thấy cậu hẳn là sẽ chủ động nói, không phải sao?"

Thái cũng mỉm cười và nói:

"Ha ha! Đương nhiên, chuyện này đối với tôi chính là niềm vui ngoài ý muốn, vậy nên tôi rất muốn chia sẻ niềm vui này với mọi người.

Anh không biết chứ!

Hôm trước, tiến sâu vào trong rừng, tôi không kiếm được cái gì ăn, đói quá, đột nhiên lại phát hiện một loại trái cây nhìn rất ngon miệng.

Đang lúc đói khát, đương nhiên là tôi không thể nhịn được, trực tiếp thì ngấu nghiến ăn hết.

Không nghĩ đó lại là tiên quả, giống như trong truyền thuyết, ăn vào liền có thể phản lão hoàn đồng, trở thành tiên nhân, có thể trường sinh bất lão, thậm chí còn có được sức mạnh vô biên, đao thương bất nhập, nóng lạnh bất xâm!!!"

Nghe thấy lời Thái kể, trong lòng Dương Tuấn rất là khinh thường nghĩ.

Ngươi lừa ai vậy?

Chẳng lẽ là đang coi chúng ta là trẻ con hay sao?

Tin ngươi ta chính là con trai của ngươi!!!

Ngươi có nói thế giới này có thần, ma, tiên, phật cái gì ta cũng có thể tin, chứ ngươi nói ngươi ăn bừa một cái trái cây chính là tiên quả, có thể làm cho ngươi phản lão hoàn đồng, trường sinh bất lão, thực sự là trò cười.

Ta công nhận Hoàng Quốc Thái tên kia thực sự có chút may mắn, nhưng cho dù mộ tổ bốc khói cũng không may mắn được như thế.

Chỉ sợ trước đó hắn là sử dụng hết may mắn của cả đời rồi, bởi vậy bây giờ mới sớm xong đời.

Hây!!!

Nhưng mặc dù không thể tin được lời ngươi bịa đặt, nhưng ta còn là phải cố gắng tỏ ra hâm mộ sự may mắn của ngươi!!!

Chỉ thấy Dương Tuấn mắt như phát quang,

"Hoàng Quốc Thái... À không, đại ca Thái, anh thật sự là ăn vào tiên quả sao?!!"

Những người khác cũng tỏ ra hâm mộ cực kỳ, kể cả những người vừa rồi còn định khuyên nhủ Dương Tuấn cũng vào vai rất nhanh.

Trong đó cũng chỉ có một người trên mặt từ đầu tới cuối không có chút biểu lộ gì, đôi mắt chăm chú nhìn Hoàng Quốc Thái.

Thái thấy Dương Tuấn biểu diễn, không biết là nên khâm phục còn là buồn cười.

Chỉ là hắn vẫn cười như không cười trả lời:

"Đúng! Như thế nào?!!"

Dương Tuấn cười khúm núm hỏi :

"Ha ha... Ha ha, đại ca Thái, không biết... không biết... loại quả đó còn hay không?"

Dương Tuấn hỏi như vậy đương nhiên chỉ là diễn thôi, anh ta tin tưởng lời của kẻ trước mặt này đều là bịa đặt, không thể có loại quả đó, cho dù có cũng không thể lấy ra.

Thái đương nhiên là không có loại quả ấy, nhưng hắn vẫn muốn trêu đùa một chút đám người này.

Thế là cười tủm tỉm nói:

"Còn có nha!!!"

Những người khác cũng cảm tưởng như là Dương Tuấn vậy, còn tưởng là Thái sẽ trả lời là ăn hết rồi.

Nhưng không ai nghĩ hắn lại trả lời là còn.

Bọn họ đều rất kinh ngạc nhìn Hoàng Quốc Thái.

Dương Tuấn thì vẻ mặt nghi ngờ hỏi:

"Thật sự còn???"

Anh ta thậm chí còn không cả để ý diễn xuất của mình.

Thái vẻ mặt đầy thiên chân vô tà, chẳng khác nào đứa trẻ ngây thơ gặp phải kẻ lừa bán trẻ em.

"Thật sự còn!!!

Ta hái được hai trái, mới ăn một trái, còn có một trái.

Chỉ là ta để ở đằng kia, vừa rồi nghe tiếng bom nổ, vội vàng chạy tới, nên cũng không cầm theo.

Mà ở chỗ hái còn có, chỉ là chỗ đó có dị thú hết sức lợi hại, muốn hái thêm rất khó."

Nghe thấy lời này, Dương Tuấn đột nhiên tỉnh táo trở lại, mặc dù đối với loại trái cây mà Hoàng Quốc Thái nói anh ta rất khát vọng, nhưng anh ta cố gắng cảnh cáo mình.

Đó không phải là thật!

Chắc chắn đó không phải là thật!

Nếu như thật sự có loại trái cây thần kỳ như vậy, làm sao hắn ta có thể không mang theo bên người?!!!

Vậy nên đây chắc chắn là hắn ta đang lừa dối.

Khả năng là hắn muốn dụ chúng ta đi nơi nào đó.

Không thể mắc bẫy được!

Nhất định không thể mắc bẫy của hắn ta được!

Trước tiên vẫn là lừa dối hắn tiến vào vết nứt, trở về bên kia rồi, là thật là giả đều sẽ rõ ràng.

Đúng vậy! Cứ như vậy làm!

Dương Tuấn lập tức đưa tay ra sau lưng, ra hiệu cho những đồng đội khác của mình bình tĩnh, sau đó vẻ mặt rất là tiếc nuối nói:

"Hây!!! Tiếc quá, chúng tôi còn có nhiệm vụ.

Bây giờ con nhện đã chết, chúng tôi trước tiên phải mang con nhện trở về đã.

Chỉ là con nhện này trọng lượng quá nặng, cậu có thể giúp chúng tôi vận chuyển nó trở về không?

Còn đồ vật khác chờ sau đó lại quay trở lại lấy cũng được."

Thái thực sự khâm phục tên này, thậm chí cả những người khác cũng vậy. Không chỉ tỉnh táo, mà khả năng tự kiềm chế còn rất mạnh. Gặp người khác mà nghe đến loại tiên quả như vậy, chỉ sợ trước tiên phải làm đến tay mình rồi lại nói.

Dù sao nếu như mình thật sự giống như bọn họ suy nghĩ, vậy thì để chứng minh lời mình nói là đúng, mình thực sự là Hoàng Quốc Thái, vậy khẳng định phải đưa ra loại quả mà hắn nói.

Không đưa được ra không phải chứng minh bản thân chính là nói dối hay sao?

Vậy nên bọn họ chỉ cần cắn chặt cái này, mình cũng chỉ có đường đưa ra loại quả đó để chứng minh.

Nhưng đám người này vẫn là muốn trước tiên lừa gạt hắn trở về, thật sự là ý chí lực không tệ.

Chỉ là như vậy càng khiến cho hắn gặp phải phiền toái, khả năng lần này thực sự khó mà trở về được.

Nghĩ đến đây, Thái cũng không muốn tiếp tục diễn với họ nữa.

Khuôn mặt của Thái đột nhiên trở nên lạnh nhạt cực kỳ, nụ cười trên mặt cũng trở nên bất cần, ánh mắt như là không còn tình cảm, giống như cảm xúc của một người không còn gì để mất.

Cho dù là khuôn mặt non nớt đáng yêu, bây giờ cũng không thể cản trở được loại cảm xúc ấy phát ra.

Giống như là có một loại lực lượng vô hình đang phóng đại cảm xúc của Thái, khiến cho người khác có thể mãnh liệt cảm nhận được.

Thái cũng không hề phát hiện ra điều này, hắn chỉ là trong lòng làm ra quyết định, chấp nhận lựa chọn cái phương án cuối cùng mà mình đã trù tính.

Chỉ là phải lựa chọn phương án đó khiến cho cảm xúc trong lòng hắn có chút mãnh liệt, cũng không phải như hoả diễm bùng nổ, mà là giống như một thế giới ấm áp, đầy màu sắc chợt biến thành một thế giới băng lãnh, cô tịch.

Thái chỉ biết mình có thể thu được sóng suy nghĩ của người khác, nghe được tiếng lòng của họ, mà không biết cảm xúc của bản thân thực ra cũng có thể tác động tới thế giới bên ngoài.

Về bản chất nó cũng là một loại lực lượng, chỉ là bình thường nó không đủ mạnh, vậy nên không thể cảm giác được, nhưng khi nó đã đủ mạnh, đừng nói chỉ là đơn giản tác động tới thế giới, thậm chí khai thiên lập địa, dời sông lấp biển cũng chưa chắc đã không có khả năng.

Thái lúc này đương nhiên là không có nhận ra điều đó, hắn còn đang chìm đắm trong cảm xúc của mình.

Nghe thấy lời nói của Dương Tuấn, hắn chỉ lạnh lùng cười nói:

" Dương Tuấn, hình như anh có chút nhầm lẫn thì phải?!!"

...

Cách chương.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com