Tiến Hóa Kỷ Nguyên

Chương 50: Kịch chiến



Nổ mạnh qua đi, khói bụi như là cây nấm nhỏ mọc lên, ngưng tụ mãi không tiêu tan.

Đám người lồm cồm từ dưới đất bò dậy, trong đầu tất cả bọn họ đều ông ông tác hưởng, tai rơi vào trạng thái điếc tạm thời, trong mắt thì như có vô số ngôi sao nhỏ bay múa.

Thực sự là đã trải qua bom đạn nhiều rồi, nhưng thứ này vẫn có thể gây ấn tượng mạnh cho bọn họ.

Vi Diệu cố gắng nhanh chóng bò dậy, hướng về phía trung tâm vụ nổ thăm dò, anh ta muốn biết kết quả của con nhện quái như thế nào, để còn có thể làm ra quyết định tiếp theo.

Khói bụi vẫn phủ kín nơi đó, anh ta cũng không hề thấy được thứ gì, mà trong đó cũng hoàn toàn không có động tĩnh nào phát ra.

Mặc dù không có động tĩnh gì phát ra, nhưng anh ta có thể khẳng định là con nhện đó còn chưa có chết, nếu như nó dễ dàng chết như vậy, thì cũng không cần họ phải ra tay, lần trước nó đã sớm bị nổ chết rồi.

Có thể khẳng định được nó còn chưa có chết, thế thì không thể bỏ xuống sự cảnh giác được.

Bây giờ mọi người khẳng định là không thể nghe thấy gì, Vi Diệu cũng chỉ có thể dùng tay ra hiệu cho mọi người cảnh giác, đồng thời lùi ra xa khu vực bị khói bụi bao phủ.

Bọn họ cũng nghe nói qua, lần trước đội ngũ của Băng hùng quốc sau khi dùng bom hạt nhân chiến thuật nổ con nhện này, tưởng nó chết rồi bỏ xuống cảnh giác, cuối cùng bị nó bao gọn cả mẻ.

Đám người không muốn nối gót những người kia, vậy nên cho dù còn rất choáng váng, nhưng cũng cố vực lại tinh thần, cầm lên vũ khí, cảnh giác hướng về phía trung tâm vụ nổ, thân thể thì từ từ rút lui về phía sau.

Chờ đợi một khoảng thời gian, bên trong đám khói bụi vẫn không có động tĩnh gì, chỉ là khói bụi cũng đã bắt đầu tan đi.

Khói bụi dần dần tan đi, cảnh tượng bên trong cũng dần dần lộ ra trước mắt mọi người.

Quả bom hạt nhân phát nổ tạo ra một lòng chảo trên mặt đất.

Không giống với lần trước binh lính Băng hùng quốc ném ra, lần này Long Chiến ném, quả bom này là phát nổ ở phía trên của con nhện, vậy nên nó không có bị hất văng lên, mà là bị áp xuống phía dưới.

Bây giờ nó đang nằm im ở giữa lòng chảo, đang cố gắng lồm cồm bò dậy.

Khả năng nó bị quả bom làm cho choáng váng không nhẹ, vậy nên còn chưa có bò dậy nổi.

Chỉ là, mọi người sợ hãi phát hiện, con nhện này không những không chết, mà thậm chí trên thân thể cũng không có bao nhiêu vết thương.

Kết quả này cùng với kết quả bọn họ mô phỏng ra kém có chút xa.

Kết quả hệ thống giả lập mô phỏng ra, chính là dựa trên kết quả lần trước quả bom hạt nhân gây ra cho con nhện này, nhưng bây giờ kết quả không giống, rõ ràng là lực phòng ngự của con nhện đã được tăng lên.

Trong lòng mọi người có chút chìm xuống, kết quả này chính là điều bọn họ không mong muốn nhìn thấy nhất, nhưng là nó vẫn xảy ra.

Thấy tình huống như vậy, Vi Diệu biết cũng không thể bảo lưu lại chút gì, không nhân cơ hội lúc này con nhện còn chưa khôi phục lại, sử dụng nốt ra một quả bom hạt nhân chiến thuật nữa, thì còn chờ tới khi nào?!!

Thế là, anh ta lập tức hô lớn:

" Vũ Cương!!!"

Nghe thấy Vi Diệu gọi, Vũ Cương lập tức hiểu ý, tháo xuống ba lô trên lưng, nhanh chóng thao tác kích hoạt quả bom hạt nhân bên trong, sau đó không do dự ném về phía con nhện.

Thấy thế, đám người mặc dù còn chưa có tỉnh táo lại sau phát nổ vừa rồi, thì cũng vẫn cố gắng lết ra xa một chút.

Chỉ có điều, nhất thời bọn họ cũng chưa lấy lại được bao nhiêu sức lực, vậy nên di chuyển rất chậm chạp.

Có lẽ là cảm thấy bọn họ lết đi như vậy quá vất vả, sóng xung kích lập tức lao tới hỗ trợ bọn họ một chút, giúp cho bọn họ tiết kiệm một chút sức lực, đẩy bọn họ bay ra xa.

Trước đó mô phỏng, bọn họ cũng chưa có thử qua ném liên tiếp hai quả bom hạt nhân, vậy nên không nghĩ tới cảm giác lại phê như vậy.

Bọn họ bây giờ chẳng khác nào một chiếc bè nhỏ bị sóng biển đánh vào, khiến cho sắp tan ra thành từng mảnh.

Bây giờ trong đầu, trong tai bọn họ đều như là có vô số con ruồi "ông ông" đập cánh.

Trong mắt như là bị một màn sương trắng vây kín, cảm giác trói lóa không thấy được thứ gì.

Tim thì như là ngừng đập, tức ngực, hô hấp cũng khó khăn vô cùng.

Còn chưa có ngất đi cũng chính là do ý chí lực của bọn họ mạnh mẽ.

Nhưng cho dù không có ai ngất đi thì cũng không sai biệt lắm.

Người nào mạnh hơn một chút thì còn có vài động tác thể hiện là mình đang cố sức bò dậy.

Những người yếu hơn thì ngoại trừ ôm đầu ra cũng không thể làm nổi động tác gì khác.

Có lẽ là, nước cờ này bọn họ đã đi sai, bởi vì bọn họ đánh giá sai sức chịu đựng của mình, cũng đánh giá sai sự mạnh mẽ của con nhện.

Với thể chất của bọn họ, mặc dù có thể chịu đựng được hai lần sóng xung kích đánh vào, thậm chí ba lần cũng không thành vấn đề.

Nhưng nếu như trong thời gian ngắn hứng chịu liên tục hai lần, thân thể bọn họ cũng không thể kịp khôi phục để mà có thể đón nhận đợt xung kích thứ hai.

Kết quả mặc dù không đến nỗi gây ra cái gì quá mức tổn thương cho bọn họ, cũng chỉ là làm cho bọn họ đầu óc choáng váng, thân thể rã rời, thời gian ngắn khó có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.

Nhưng bây giờ bọn họ đang trong trạng thái chiến đấu, kẻ địch của bọn họ lại là một đầu dị giới quái vật sở hữu thể chất vượt trội so với bọn họ, sức khôi phục của nó cũng tỉ lệ thuận với thể chất.

Vậy nên cho dù nó chính là ở vị trí trung tâm của vụ nổ, hứng chịu tác động mạnh hơn bọn họ vô số lần, miễn là còn chưa có thể giết chết nó, thì với khả năng khôi phục của nó, con nhện cũng có thể dẫn trước bọn họ khôi phục lại.

Thế nên, chờ tới khi nó khôi phục lại trước, chỉ sợ đám người sẽ trở thành thịt cá trên thớt, ngay cả chạy trốn cũng khó khăn.

Bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể cầu mong cho con nhện đó bị dính hai lần bom, chịu không nổi mà hẹo rồi, bằng không thì chỉ sợ người hẹo sẽ là bọn họ.

Khói bụi tan đi, hiện ra thân hình con nhện nằm ở giữa lòng chảo.

Nó đương nhiên còn chưa có chết, chỉ là thân thể cũng tàn tạ không nỡ nhìn, so với lần trước bị lính của Băng hùng quốc cho nổ còn thê thảm hơn.

Trên thân thể con nhện vây kín vết nứt, một số vết nứt lớn đã bắt đầu rỉ ra vết máu.

Chân cũng gãy thêm ba cái, chỉ là còn chưa có hoàn toàn đứt lìa.

Nếu như không phải còn đang cố gắng bò lên, thực sự là nói nó đã chết cũng không ai nghi ngờ gì.

Giường như còn chưa hết choáng váng, động tác của con nhện cũng không được linh hoạt cho lắm, cộng thêm một nửa số chân bị gãy, nó run run rẩy rẩy đứng lên lại ngã xuống, nhìn hết sức chật vật.

Lúc này trong đội ngũ cũng chỉ có Vi Diệu, Vũ Cương và Long Chiến là miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút.

Thấy được con nhện còn có thể cử động, bọn họ cũng không có thời gian để chờ đợi thêm nữa, gắng hết sức lực nâng lên vũ khí của mình, nhân lúc này con nhện đang hết sức yếu đuối, vết thương chồng chất khắp người, công kích nó.

Xem xét tình huống thân thể mình, bọn họ chỉ sợ nếu như lúc này vẫn không thể tiêu diệt được nó nữa, chờ sau đó nó khôi phục lại, bọn họ ngay cả sức lực để chạy đi cũng không có.

Vi Diệu sử dụng chính là súng bắn tỉa, còn Vũ Cương và Long Chiến mang theo chính là súng máy hạng nặng.

Hai người kia thì đã có thể đứng dậy được, lập tức xách súng nã thẳng vào thân thể con nhện.

Trong khi đó, Vi Diệu còn chưa thể đứng thẳng lên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng quỳ gối xuống đất, nâng lên súng bắn tỉa, cố gắng ngắm vào vết rách ở đầu của con nhện mà bắn.

Nói thật, bây giờ đối với bọn họ mà nói, muốn ngắm chuẩn cũng là một thử thách to lớn, bởi vì thỉnh thoảng mắt lại hoa lên một cái, có mấy cái bóng chồng lên nhau.

Chân tay cũng không có bao nhiêu sức lực, cho dù không có cầm súng cũng liên tục run rẩy, nếu như không phải có ý chí lực mạnh mẽ chèo chống, bọn họ ngay cả súng cũng không nhấc lên nổi.

Nhưng còn may, khoảng cách cũng tương đối gần, vậy nên miễn cưỡng vẫn có thể bắn.

Ba người liên tục xả đạn vào con quái, hiệu quả cũng còn không tệ, nhất là súng bắn tỉa của Vi Diệu, liên tục đục vào vết thương ở đầu của con nhện làm cho vết thương ngày càng bị xé to ra.

Chờ khi đột phá một lớp màng gân phía dưới giáp cứng thì có thể đục thẳng vào bên trong óc của nó.

Đạn súng máy của hai người kia thì không thể chuẩn xác tập trung vào một vị trí mục tiêu như vậy, nhưng thay vào đó hoả lực dày khiến cho không ít viên đạn ghim vào các vết thương của con nhện.

Hiệu quả rất là khả quan, tuy nhiên nó cũng gây ra một chút tác dụng phụ, đó chính là đau đớn kích thích cho con nhện càng nhanh chóng tỉnh táo hơn.

Chỉ có điều, cho dù bọn họ không làm gì thì con nhện sớm muộn cũng vẫn sẽ tỉnh táo lại, vậy nên cái này cũng không tính được là tin tức ngoài ý muốn gì.

Con nhện mặc dù gọi là tỉnh táo lại, nhưng nói chuẩn xác hơn cũng không phải là chân chính tỉnh táo, phải nói là nó thoát khỏi trạng thái choáng váng mới đúng.

Còn về mặt lý trí thì chỉ sợ hoàn toàn ngược lại với tỉnh táo, bởi vì lúc này con nhện quái đang tức giận hơn bao giờ hết.

Những tưởng lần trước đã bị làm cho thảm lắm rồi, không nghĩ tới lần này còn thảm hơn, nó thậm chí còn ngửi thấy mùi vị của cái chết.

Đó chính là tên đang không ngừng công kích phần đầu của nó kia, nó biết còn tiếp tục để tên đó công kích, chỉ sợ không bao lâu nữa nó cũng chỉ còn nước đi đời nhà ma.

Bị một đám con mồi làm cho thành con chó chết như vậy, nó làm sao không nổi điên, mất đi lý trí.

Mà mục tiêu nó muốn chút cơn tức giận đầu tiên chính là kẻ đang muốn dồn nó vào chỗ chết kia.

Nó cũng không tiếp tục cố gắng đứng dậy, mà trực tiếp nằm lê trên mặt đất, dùng bốn cái chân lành lặn còn lại của mình trở thành mái trèo một dạng, trèo chống bản thân lết đi.

Cứ như vậy, nó một chút một tiến về phía trước, căn bản không quan tâm công kích của đám người Vi Diệu, ánh mắt đỏ như máu của nó chỉ chằm chằm vào Vi Diệu như thể muốn liều cả tính mạng, để tiến tới giết anh ta.

Chỉ là động tác của nó bây giờ vừa vặn làm khó dễ cho Vi Diệu.

Con nhện còn có bốn cái chân, vừa vặn mỗi bên còn hai cái. Hai bên lần lượt phát lực khiến cho thân thể nó lúc thì nghiêng qua bên này, lúc lại nghiêng qua bên kia.

Nếu như bình thường, thân là một tay thiện xạ đỉnh cấp như anh ta, chút khó khăn đó đâu tính là gì.

Nhưng hiện tại, tình trạng thân thể cũng không quá tốt, mắt thỉnh thoảng lại hoa lên, chỉ một chút vấn đề như vậy cũng đủ làm khó Vi Diệu.

Mặc dù chỉ cần một vài viên đạn nữa trúng đích, anh ta là có thể đục lỗ trên bộ óc của con nhện.

Nhưng bây giờ, liên tục bắn mấy phát, anh ta cũng chỉ có thể bắn trúng một viên vào vị trí vết thương đó mà thôi.

Còn lại đều bắn lệch ra, trúng vào các vị trí khác trên đầu của nó.

Mà không bắn trúng vị trí vết thương kia, đạn của anh ta cho dù mạnh mẽ cũng chỉ có thể làm tóe ra một đám hoa lửa mà thôi.

Thấy con nhện từng chút từng chút một tiến về phía mình, Vi Diệu cũng không nghĩ gì đến trốn tránh, toàn tâm toàn ý tập trung ngắm bắn con nhện.

Trong khi đó những người khác thấy con nhện nhắm tới Vi Diệu thì thay anh ta lo lắng, bọn họ cố gắng gồng người đứng dậy, muốn cầm vũ khí công kích con nhện.

Đương nhiên, chuyện này đối với họ hiện tại cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Cũng chỉ có Vũ Cương và Long Chiến là cố hết sức công kích, muốn ngăn cản bước chân của con nhện.

Thực ra nếu như có thể lấy được mấy cái ống phóng tên lửa, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút, chỉ tiếc khoảng cách có chút xa, thân thể bọn họ còn chưa có khôi phục, đứng đây bắn còn miễn cưỡng, lết tới đó cũng quá sức.

Mà bắn súng máy tác dụng cũng không quá lớn, con nhện dường như không để tâm tới công kích của bọn họ, kiên định bò về phía Vi Diệu.

Vi Diệu cũng vậy, trong đầu cũng chỉ có một suy nghĩ, cố gắng giết chết con nhện.

Anh ta và con nhện bây giờ giống như là hai kỵ sĩ phương Tây đang tiến hành quyết chiến, người nào có thể trước tiên giết chết đối thủ, người đó sẽ là kẻ chiến thắng.

Vi Diệu liên tục lên đạn, bóp cò, sự tập trung khiến cho anh ta quên đi thân thể khó chịu, cũng làm cho đầu óc ngày càng tỉnh táo.

Ngày càng có nhiều phát đạn bị anh ta chuẩn xác bắn trúng miệng vết thương trên đầu con nhện.

Lớp màng bảo vệ bên trong của con nhện dần dần bị xé rách, chẳng mấy chốc là anh ta có thể đục thẳng vào trong não của nó.

Mà con nhện cũng đã ý thức được điều đó, vậy nên nó trở nên càng điên cuồng, nó như là dùng hết sức lực, chỉ để có thể nhanh hơn bò tới gần Vi Diệu.

Sau một hồi, con nhện đã chỉ còn cách Vi Diệu hơn hai chục mét, vị trí này đối với cả hai bên mà nói đã tương đối nhạy cảm.

Giây phút quyết định sinh tử của hai người đã ở ngay trước mắt.

Lúc này, những người khác cơ bản cũng đã có thể ngóc đầu dậy được.

Chỉ cần có chút sức lực cũng sẽ miễn cưỡng nhấc lên vũ khí của mình bắn về phía con nhện, cố gắng áp chế con nhện, cản trở bước chân tiến tới của nó.

Chỉ là khoảng cách của con nhện đã quá áp sát Vi Diệu, vậy nên mọi người cũng chỉ có thể sử dụng các loại súng đạn nhọn mà thôi.

Những loại đạn nổ kia dùng ra, chỉ sợ không làm gì được con nhện không nói, ngược lại còn có thể giúp nó một tay, tiễn Vi Diệu lên đường.

Khoảng cách gần đó là Phương Nguyên, anh ta mang theo chính là ống phóng tên lửa. Nhìn thấy con nhện sắp sửa lại gần Vi Diệu, anh ta lập tức nâng lên ống phóng, định trợ giúp Vi Diệu ngăn cản bước chân của con nhện.

Nhưng đột nhiên anh ta cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc.

Lập tức trong đầu anh ta hiện lên tình huống trước đây mô phỏng tác chiến, lúc đó đội trưởng Long Chiến của anh ta cũng gặp phải tình huống tương tự.

Lần đó anh ta cũng nhiệt tình giúp đỡ đội trưởng ngăn cản thảm kịch bị quái vật ăn sống, cuối cùng thuận tiện tiễn đội trưởng một đoạn đường.

Sau khi trở về còn được đội trưởng hẹn đơn đấu mấy lần, khiến cho anh ta khắc cốt minh tâm.

Nghĩ đến đây, Phương Nguyên lập tức hạ ống phóng trong tay xuống, anh ta cũng không muốn mình chẳng may lỡ tay một cái.

Dù sao đây chính là thực tế, cũng không phải là mô phỏng, trượt tay một cái là xong đời, không có cơ hội làm lại.

Lần này sai lầm cũng không phải là hẹn đơn đấu đơn giản như vậy.

Đã không thể phóng ra tên lửa, Phương Nguyên cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Vi Diệu có thể trước tiên giết chết con nhện mà thôi.

Trong khi đó, Vi Diệu liên tiếp hai phát bắn trúng mục tiêu, khiến cho rào cản cuối cùng của con nhện cũng đã bị phá vỡ.

Chỉ cần phát bắn cuối cùng này, anh ta chắc chắn có thể hạ gục được con nhện.

Con nhện đương nhiên cũng biết được điều đó, nó làm sao có thể dễ dàng để cho Vi Diệu đạt được mục đích.

Lập tức từ trong miệng con nhện phóng ra một tấm lưới nhện, hướng về phía trước bao trùm đi.

Vốn dĩ nó cũng không định dùng ra chiêu này, bởi vì bây giờ nó đang nằm bò sát mặt đất, phun ra lưới nhện rất khó, phạm vi công kích cũng không xa.

Nhưng bây giờ khoảng cách giữa nó và Vi Diệu đã rất gần, vừa vặn có thể dùng ra chiêu này.

Vi Diệu đang vì phát bắn cuối cùng chuẩn bị, vừa định bóp cò, không nghĩ tới lại bị lưới nhện bao phủ tới, cản trở một chút, khiến cho đường đạn hơi lệch một xíu, không thể trúng vào mục tiêu.

Anh ta nhanh chóng muốn làm lại một lần nữa, chỉ là thân thể đã bị dính vào lưới nhện, muốn thao tác khẩu súng rất khó khăn.

Đã thế, anh ta cũng đã nhận ra, trên lưới nhện này có chất độc gây tê liệt, thân thể anh ta ngày càng trở nên tê dại, điều đó khiến cho việc nhắm bắn của anh ta càng thêm khó khăn.

Nhưng ý chí của anh ta thực sự rất mạnh, cho dù phải gồng mình hết sức, anh ta cũng đang cố gắng hoàn thành nốt phát bắn cuối cùng này.

Những người khác thấy Vi Diệu bị trúng phải lưới nhện thì hết sức lo lắng, chỉ là bọn họ cũng không thể làm gì được, khoảng cách giữa bọn họ rất xa, sau khi chia ra bao vây con nhện, mỗi bọn họ đều cách nhau chừng mấy trăm mét.

Thân thể bọn họ bây giờ ngay cả đứng còn khó khăn, làm sao có thể lao tới hỗ trợ.

Cũng chỉ có thể ra sức bắn vào con nhện, nhằm làm cản trở bước tiến của nó.

Chỉ là con nhện vẫn lì lợm tiến tới, mặc dù chậm chạp nhưng rất là kiên định.

Cuối cùng, con nhện vẫn là tiến tới trước mặt Vi Diệu.

Biểu cảm của nó lúc này dữ tợn như là biểu cảm của một đầu quỷ dữ chui từ địa ngục lên, đang nhìn ngắm con mồi trước khi chuẩn bị dằn vặt chết nó vậy.

Nhưng mặc cho nguy hiểm đã cận kề trước mắt, mặc cho chất độc ngày càng ngấm sâu vào thân thể, khiến cho anh ta sắp sửa đánh mất khả năng khống chế thân thể của mình, anh ta vẫn ngồi đó sừng sững như một bức tượng, từng chút một điều chỉnh đường đạn.

"Ầm" một tiếng vang lên

Điều chỉnh tốt đường đạn, mục tiêu đã được khóa chuẩn xác, vừa vặn đúng lúc con nhện định lao vào anh ta cắn xé, Vi Diệu lập tức bóp cò, không một chút do dự, mà cũng không có cơ hội cho anh ta do dự, không bắn, anh ta cũng không còn cơ hội bắn nữa.

Chỉ là, tưởng chừng như chỉ sau một cái chớp mắt, viên đạn sẽ trực tiếp xuyên thẳng vào não con nhện, từ đó kết thúc cuộc chiến này.

Nhưng không, vừa lúc Vi Diệu bóp cò, bên tai anh ta cũng nghe thấy tiếng xé gió chói tai, cảm giác như là có một quả tên lửa siêu vượt âm cọ xát không khí bay qua.

Sau đó mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, không còn diễn ra theo tính toán của anh ta nữa.

...

Cách chương.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com