Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 42: Cháu sẽ cưới em ấy



Cuối hè, lá đã bắt đầu ngả vàng, nhưng mặt trời vẫn gay gắt, tiếng ve kêu càng ngày càng như lên cơn cuồng loạn.

Trong phòng bệnh, Trương Thục Phân than thở: "Trời nóng thế này thì ăn làm sao được! Mùa hè phải ăn thứ gì mát mẻ ngon miệng."

Mì nóng được trần qua hai lần nước lạnh, Trương Thục Phân thêm xì dầu, tương mè, dưa leo và cà rốt thái sợi, rồi cho thêm chút giấm trắng, biến nó thành một bát mì lạnh.

Hàng Du Ninh dõi mắt theo từng động tác của bà ấy, cho đến khi Trương Thục Phân trộn xong, gắp một đũa chuẩn bị đút cho cô: "Há miệng nào!"

Hàng Du Ninh há miệng to như hà mã.

Người nhà bệnh nhân bên cạnh đột nhiên xen vào: "Mì lạnh mà cho nhiều xì dầu thế này, con bé ăn vào không tốt cho vết thương đâu!"

"Thật sao!" Trương Thục Phân giật mình, nhanh chóng rụt tay về, Hàng Du Ninh cắn vào khoảng không, hàm cô đau ê ẩm.

Trương Thục Phân vỗ ngực, nói: "Suýt thì toi! May mà bác nhắc tôi!"

Bà ấy quay sang Hàng Du Ninh: "Hứa Dã sắp đến rồi, chắc chắn cậu ấy sẽ mang cơm cho con, để mẹ ăn bát này vậy."

Nói xong, bà ấy húp sột soạt bát mì lạnh ngon lành.

Mỗi khi bà ấy nhai một miếng, Hàng Du Ninh cũng nhai theo, bà ấy nuốt mì, Hàng Du Ninh nuốt nước miếng.

Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ, y tá nói: "Hàng Du Ninh, hôm nay là ngày tháo chỉ đấy nhé!"

Trương Thục Phân dừng tay lại, nói: "Sao mà sớm thế, tôi... à, còn người nhà chưa tới..."

Y tá thờ ơ trả lời: "Cắt chỉ thì chỉ cần bệnh nhân có mặt là được."

Hàng Du Ninh được đưa vào phòng phẫu thuật, bác sĩ nhẹ nhàng tháo từng lớp băng trên mặt cô ra.

Từ thái dương đến cánh mũi, một vết sẹo dữ tợn và vặn vẹo nằm chình ình trên gương mặt cô.

Trương Thục Phân khẽ hỏi: "Vết sẹo này, sau này có lành được không?"

Bác sĩ đáp: "Tổn thương vào lớp trung bì rồi, sau này có thể mờ đi một chút, nhưng chỉ một chút thôi."

"Thế thì sao mà được! Thế này thì không được đâu!" Trương Thục Phân hốt hoảng, nói: "Con bé còn chưa lấy chồng mà!"

"Này này này!" Y tá can ngăn: "Bà mà làm ầm nữa, tôi sẽ đuổi ra ngoài đấy!"

Trương Thục Phân đành hạ giọng: "Bác sĩ, ông nghĩ cách gì đi, đời nó coi như hỏng rồi, không được đâu..."

Cô y tá là người mới, còn trẻ, vốn đã không kiên nhẫn, nghe vậy thì gắt giọng nói: "Sao lúc đầu không cẩn thận tí đi! Bây giờ lại đến bệnh viện làm loạn!"

Bác sĩ ngẩng đầu lên, chưa kịp mắng thì thấy Trương Thục Phân đã lao tới như một con sư tử mẹ giận dữ, túm lấy cổ áo của y tá, chuẩn bị liều mạng với cô ấy.

"Cô nói ai đấy! Con gái tôi không phải không cẩn thận! Nó bị hủy hoại cả gương mặt vì bắt tội phạm! Đến lượt cái đứa hèn hạ như cô ở đây chỉ trỏ à!"

Y tá sợ hãi kêu gào ầm ĩ, Hàng Du Ninh muốn can ngăn nhưng cơ thể có vết thương, không đứng dậy được. Đang lúc hỗn loạn thì Hứa Dã đẩy cửa bước vào.

Anh vội vàng tách hai người ra, hết lời khuyên can, kéo Trương Thục Phân ra ngoài. Từ xa vẫn còn nghe tiếng bà ấy gào khóc: "Con gái tôi mới mười tám tuổi thôi mà! Có một vết sẹo to như thế thì sống sao nổi..."

Hứa Dã quay lại, nói với bác sĩ và y tá: "Tôi là cảnh sát Đội Điều tra hình sự của Cục Công an thành phố. Khi em ấy đến, tôi đã nói trước rồi, em ấy là người có công lớn bắt giữ tội phạm. Làm ơn chú ý lời nói một chút, cảm ơn."

Cô y tá hoảng hốt, cầm hộp thuốc chạy ra ngoài.

Bác sĩ nói: "Tôi biết mà, mấy tuần nay cô ấy ở đây, chúng tôi không dám sơ suất tí xíu nào, nhưng vết thương này thật sự quá sâu..."

Hứa Dã cúi xuống nhìn Hàng Du Ninh, cô khẽ kéo tay áo anh, thì thầm: "Anh ơi, em đói."

Hứa Dã hít một hơi thật sâu, nhỏ nhẹ nói: "Được, chúng ta về."

Hứa Dã đỡ cô ngồi lên giường, rót một cốc nước ấm, đưa cho cô thuốc uống trước bữa ăn rồi tất bật xếp những thứ anh mang theo ra. Sau đó, anh ngồi xuống cạnh giường, mở hộp cơm ra.

Hàng Du Ninh nghển cổ nhìn như một con ngỗng.

Bên trong là cháo, cá hố chiên, tỏi tây xào và một hộp cam đã được cắt sẵn.

"Sắp xong rồi, em đợi một chút nhé." Hứa Dã lẩm bẩm.

Cô giường bên cạnh lại nhiều chuyện: "Chàng rể chu đáo quá, con gái có phước thật."

Hàng Du Ninh định phản bác, Hứa Dã đã đưa một thìa cháo đến miệng cô.

Cháo không nóng mà âm ấm, vào miệng vừa đậm đà vừa dễ nuốt, làm dịu đôi môi khát khô của cô ngay lập tức.

Hàng Du Ninh hạnh phúc híp mắt lại.

Thấy cô cười, Hứa Dã cũng cười theo.

Anh cúi đầu lựa xương cá, vừa đút cho cô ăn vừa nói: "Ăn được ngủ được là tiên, em ăn uống đầy đủ thì bệnh nào cũng sẽ khỏi thôi."

Hàng Du Ninh đáp: "Không khỏi cũng không sao mà!"

"Hả?"

Ánh sáng từ cửa sổ hắt lên mặt Hàng Du Ninh. Dù đã được bôi một lớp thuốc mỡ, nhưng vẫn có thể thấy rõ vết sẹo dài và xoắn trên mặt cô. Da cô trắng nên vết sẹo trông càng đáng sợ hơn.

Vết sẹo quá dài, không thể che bằng tóc, da bị nhô lên và biến dạng, đến phấn trang điểm cũng không che được.

Hàng Du Ninh nói: "Em không nghĩ là mình xong đời rồi. Em vẫn còn đôi mắt để nhìn thấy kẻ xấu. Em còn tay còn chân, có thể làm việc tự nuôi sống mình, có thể bảo vệ gia đình."

Cô nghiêm túc nói: "Xấu một chút thì có sao đâu? Dù sao từ bé em cũng chẳng đẹp."

Hứa Dã nghe mà lòng chua xót, anh cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Hàng Du Ninh nhoẻn miệng cười, nói: "Vậy nên anh à, đừng buồn nữa, cũng khuyên mẹ giúp em, em thật sự không sao đâu."

Hứa Dã gật đầu, một lúc sau mới nói: "Được, ăn đi."

Hôm nay là ngày xuất viện, Hứa Dã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đi tìm Trương Thục Phân.

Anh tìm mãi mới thấy bà ấy đang ngồi trên sân thượng bệnh viện, đôi mắt vô hồn nhìn về xa xăm.

Hứa Dã bước lại gần, khẽ gọi một tiếng: "Cô Trương."

Anh cẩn thận nghĩ chủ đề nói chuyện, mở lời: "Tiền thuốc men của Ninh Ninh sẽ được Cục bọn cháu chi trả, hơn nữa Phó Cục trưởng Dư đang xin thưởng cho cô ấy..."

Trương Thục Phân bỗng nắm chặt cổ tay Hứa Dã, ánh mắt bà ấy rực sáng, gằn từng chữ một: "Hôm đó cậu nói sẽ cưới Hàng Du Ninh, là thật hay giả?"

Hứa Dã khựng lại một lúc. Hôm đó, ở ngoài phòng phẫu thuật, lần đầu Trương Thục Phân nhìn thấy Hàng Du Ninh sau tai nạn, bà ấy suýt ngất xỉu, gào khóc đòi chết, nói rằng con gái bà ấy không thể lấy chồng nữa. Trong lúc gấp gáp, Hứa Dã đã buột miệng nói: "Không ai lấy thì cháu lấy em ấy!"

Hứa Dã muốn đưa tay lên gãi đầu, nhưng tay anh đang bị Trương Thục Phân giữ chặt, anh hiếm khi thấy mình đỏ mặt, đáp: "Nếu Ninh Ninh đồng ý..."

"Trời đang nhìn!" Đột nhiên Trương Thục Phân cao giọng, nói tiếp: "Bố của Hàng Du Ninh cũng đang nhìn!"

Bà ấy như biến thành một người khác, nhìn chằm chằm vào Hứa Dã, không bỏ sót chút biểu cảm nào trên gương mặt anh: "Bố của Ninh vì cậu mà chết!"

Hứa Dã đứng sững tại chỗ.

"Vài tháng trước khi ông ấy chết, chính miệng ông ấy đã nói với tôi vụ của Triệu Minh Minh dính líu quá sâu, ông ấy sợ." Vẻ mặt đau đớn của Trương Thục Phân gần như biến thành dữ tợn, như thể quay lại cái đêm thu cô quạnh đó.

Hàng Tầm hầu như không nói gì nhiều với bà ấy, nhưng vào cái đêm tĩnh lặng ấy, ông ấy nằm trên gối, lặng lẽ bảo: "Nếu anh chết, em dẫn con chạy đi, chạy càng xa càng tốt!"

Khi đó, Trương Thục Phân vẫn còn trẻ, nửa người bà ấy lạnh toát, nói: “Lão Hàng? Anh đang nói mớ đấy à? Đừng làm em sợ!”

Bà ấy lại nói: “Thế thì đừng điều tra nữa, dù sao, dù sao ở đồn các anh cũng không thiếu vụ án mà.”

Nhưng Hàng Tầm đáp: “Nhưng nếu không điều tra rõ, thằng bé Hứa Dã sẽ mang tiếng giết người suốt đời, sao mà sống tiếp được...”

Vì thế ông ấy tiếp tục điều tra, dù cục đã tuyên bố kết thúc vụ án, ông ấy vẫn không dừng lại.

Cuối cùng, ông ấy chết thảm, bị đâm mười bảy nhát ngay trước cửa nhà mình.

Chết rồi vẫn chưa đủ, mấy mẹ con bà ấy phải bỏ chạy, rời bỏ quê hương, tưởng chừng đã không sao nữa.

Nhưng gần mười năm sau, vẫn có người truy tới đây để giết cả nhà họ.

Tất cả là vì ai?

Anh không nên chịu trách nhiệm sao?

Trương Thục Phân dồn Hứa Dã tới lan can sân thượng, bà ấy nói: “Hứa Dã, cậu thề đi, thề rằng cậu sẽ đối xử tốt với Ninh Ninh cả đời. Nếu không, cậu sẽ chết không toàn thây, ruột gan thối rữa!”

Hứa Dã, một cảnh sát cao hơn mét tám, vậy mà bị Trương Thục Phân đẩy lùi từng bước về phía lan can, phía sau là vực thẳm cao vạn trượng.

Anh biết Trương Thục Phân đã nổi điên, dù bề ngoài trông bà ấy vẫn rất tỉnh táo.

Anh im lặng thật lâu, hít sâu một hơi rồi nói: “Cháu thề, chỉ cần Ninh Ninh đồng ý…”

“Con mẹ nó đừng có nói nhảm nữa! Mặt nó hỏng rồi, chẳng ai thèm nó nữa!” Trương Thục Phân hét lên.

“Cháu nhất định sẽ đối xử tốt với em ấy! Cháu sẽ dùng cả mạng sống để đối xử tốt với em ấy!” Hứa Dã gần như gào lên.

Nhưng Trương Thục Phân vẫn không chịu buông tha, nói: “Cậu phải cưới nó!”

“Cháu sẽ cưới em ấy!” Hứa Dã không hiểu vì sao càng hét to hơn, anh lại càng cảm thấy vui sướng, như thể những thứ tích tụ trong lòng được xả ra. Anh nói: “Cháu sẽ cưới em ấy! Cháu cưới em ấy...”

...

Vụ án Nhện Đen coi như đã khép lại.

Chỉ có Hứa Dã vẫn không ngừng tìm hiểu về “đồng bọn”. Tại sao gã lại cứu Hàng Du Ninh? Gã là ai? Trong vụ án Nhện Đen, gã giữ vai trò gì?

Trực giác của Hứa Dã mách bảo rằng người này rất nguy hiểm.

Anh liên tục đeo bám cảnh sát Dư, nói: “Phó Cục trưởng Dư, cháu nghĩ chúng ta vẫn nên tăng cường lực lượng để bắt hết đồng bọn của Nhện Đen.”

Một tháng qua, sự chú ý của cả nước dồn vào Cục bọn họ, Phó Cục trưởng Dư đã mệt mỏi đến kiệt quệ. Khi vụ án vừa khép lại, ông ấy thật sự không muốn tiếp tục dính líu đến nó nữa.

Cảnh sát Dư nói: "Mười mấy hiện trường trước đó của Nhện Đen không có dấu hiệu cho thấy có đồng phạm tham gia."

Hứa Dã đáp: "Nhưng Nhện Đen chỉ là một nông dân, thế mà gã có thể lẩn trốn suốt mười năm, còn thực hiện phẫu thuật sửa mặt. Điều này chứng tỏ gã có những mối quan hệ xã hội mà chúng ta chưa biết đến..."

Cảnh sát Dư vỗ vai Hứa Dã, ngắt lời: "Cậu có bằng chứng không?"

Hứa Dã nói: "Lời khai của Hàng Du Ninh..."

"Đồng phạm mà cậu nói chỉ xuất hiện trong lời khai của Hàng Du Ninh, hơn nữa lúc đó cô ấy không tỉnh táo. Không phải cô ấy còn nói nhìn thấy hổ sao? Điều đó chứng tỏ sự tồn tại của đồng phạm này còn chưa chắc chắn."

Hứa Dã đáp: "Không, chắc chắn có..."

"Hứa Dã!" Cảnh sát Dư lại ngắt lời anh: "Tôi hiểu cậu có cảm xúc đặc biệt với vụ án này, nhưng đừng để cảm xúc chi phối phán đoán của mình."

Hứa Dã khựng lại.

"Điều cậu cần làm bây giờ là tổng kết lại toàn bộ vụ án, chuẩn bị tài liệu để lên Bắc Kinh báo cáo!"

Vụ án Nhện Đen là một án lớn, các khu vực liên quan rất rộng, vì thế cảnh sát Dư phải về Bắc Kinh báo cáo, Hứa Dã và Tống Chi Giang sẽ đi cùng ông ấy.

Cuối cùng, Hứa Dã không nói thêm gì nữa, anh đáp: "Cháu biết rồi."

Cảnh sát Dư uống một ngụm trà, hỏi: "Tình hình sức khỏe của Hàng Du Ninh sao rồi? Cô ấy có thể tiếp tục lấy lời khai không?"

"Đã xuất viện rồi nhưng vết thương vẫn rất nghiêm trọng. Đợt này cô ấy cũng sẽ lên Bắc Kinh một chuyến.”

"Tại sao?"

Hứa Dã cười gượng: "Mặt em ấy có một vết sẹo dài, mẹ em ấy không cam lòng, muốn lên Bắc Kinh để tìm cách chữa trị thêm cho em ấy."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com