Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 35: Cô gái bán kem



Tô Mai đã mất tích gần hai mươi bốn tiếng rồi.

"Vì sao trong vali toàn là ảnh của Hàng Nhã Phỉ?" Tống Chi Giang hỏi.

Trang Trạch Thư vẫn giữ vẻ thành thật, nhút nhát, nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi thích một người, không phạm pháp chứ?"

"Bạn gái anh là Tô Mai, anh lại thích Hàng Nhã Phỉ?"

"Tôi và Tô Mai không hợp nhau."

Tống Chi Giang muốn cười khẩy, hỏi: "Tại sao?"

Trang Trạch Thư không nói gì, chỉ cúi đầu, vẫn cái vẻ hèn nhát ấy.

Hàng Nhã Phỉ xinh đẹp rực rỡ, còn Tô Mai thuộc kiểu có khí chất, giống như hoa sen mà cô ấy thích, tinh khiết và dịu dàng.

Tóm lại, trong mắt Tống Chi Giang, ai ở bên Trang Trạch Thư cũng giống như tiên nữ đứng cạnh con cóc ghẻ.

Đúng lúc này, có một cảnh sát gõ cửa, thì thầm thông báo: "Bố mẹ Tô Mai đến."

Tô Mai là người thị trấn Trường Kiều, bố cô ấy là Cục trưởng Cục Lương thực của thị trấn, mẹ là hiệu trưởng trường tiểu học, đều là những người có máu mặt ở địa phương. Trong lúc sốt ruột thế này, họ vẫn giữ được phép lịch sự: "Xin lỗi đã làm phiền các đồng chí cảnh sát."

Tống Chi Giang phụ trách hỏi một số thông tin cơ bản, hỏi: "Gần đây Tô Mai có gì khác thường không?"

"Không." Ông Tô là người nghiêm khắc và ít nói, trả lời rất nhanh.

"Có thể là điều gì đó khác so với bình thường thôi, ông suy nghĩ kỹ lại xem."

Ông Tô trầm ngâm một lúc rồi nói: "Có một chuyện, nhưng chắc không liên quan đâu. Nó nói muốn kết hôn nên cần mua sắm đồ đạc, ba tháng gần đây, tiền lương đều tự giữ."

Lương tháng của Tô Mai tầm hơn một nghìn tệ, thời điểm đó, như vậy là cao lắm rồi, thế mà cô ấy thường gửi về nhà hơn nửa số tiền.

Ông Tô nói: "Chúng tôi không cần tiền của nó, nhưng con gái nhà họ Tô không được phép có thói quen xa hoa lãng phí, nên chúng tôi chỉ giữ thay nó thôi."

"Cụ thể từ khi nào cô ấy không đưa tiền lương cho ông nữa?"

"Từ tháng ba."

Tháng ba, Tống Chi Giang khẽ nhíu mày. Ngày sớm nhất mà Trang Trạch Thư chụp Hàng Nhã Phỉ là 5 tháng 3.

Tống Chi Giang hỏi tiếp: "Vậy tình cảm của cô ấy và Trang Trạch Thư thế nào?"

Ông Tô nói: "Rất tốt. Tiểu Trang là đứa trẻ chính trực, thật thà chăm chỉ."

Tống Chi Giang hỏi: "Theo ông bà biết, Tô Mai có gây thù oán với ai không?"

Ông Tô nghiêm nghị đáp: "Không phải khoe khoang nhưng nề nếp nhà họ Tô chúng tôi rất trong sạch, con gái tôi luôn khiêm tốn hòa nhã với mọi người, không thể gây thù chuốc oán với ai."

Sau cuộc đối thoại, Tống Chi Giang cảm thấy mình vừa nghe một vị quan thời nhà Thanh dạy dỗ, không hỏi được chút thông tin nào hữu ích.

Còn bà Tô, suốt cả quá trình bà ấy chỉ nói một câu nhỏ nhẹ: "Nó số khổ."

Nói xong, mắt bà ấy đỏ hoe.

Trong nhà này, người có cảm xúc sống động nhất là cô em gái đang học tiểu học của Tô Mai. Cô bé nắm chặt vạt áo của Tống Chi Giang, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc: "Chú cảnh sát, chú nhất định phải cứu chị cháu, cháu sẽ đưa hết tiền tiêu vặt cho chú!"

Suốt gần một ngày thẩm vấn, Tống Chi Giang đã xâu chuỗi được một số thông tin quan trọng.

Vào tháng ba, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Trang Trạch Thư nói: "Tôi chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cô ấy."

Nhưng anh ta không phủ nhận "cô ấy đã làm điều gì có lỗi với tôi".

Có lẽ vào thời điểm đó, Tô Mai đã ngoại tình, hoặc làm điều gì đó sai trái với Trang Trạch Thư.

Có thể vì muốn bù đắp cho anh ta, Tô Mai bắt đầu tiết kiệm tiền.

Còn Trang Trạch Thư, có lẽ anh ta muốn theo đuổi Hàng Nhã Phỉ, nhưng kỳ lạ thay, anh ta không chia tay.

Chắc chắn hai người họ đã có một thỏa thuận nào đó.

Nhưng tối hôm kia, thỏa thuận này đã bị phá vỡ. Trang Trạch Thư đã bắt cóc hoặc sát hại Tô Mai.

Việc tiêu hủy những bức ảnh của Hàng Nhã Phỉ trong vali có thể là để xóa bỏ bằng chứng về "thỏa thuận" này.

Bây giờ, vấn đề là, thỏa thuận đó là gì?

Tống Chi Giang rót nước cho bố mẹ Tô Mai, âm thầm quan sát họ.

So với vẻ nóng nảy lo lắng của ông Tô, bà Tô lại thẫn thờ.

Chắc chắn bà ấy biết điều gì đó.

...

Hứa Dã đẩy gọng kính, chăm chú nhìn những bức ảnh của Hàng Nhã Phỉ đã được đánh số và phân loại treo lên.

Đối với những người điều tra hình sự, vật chứng biết "nói chuyện", nhất là loại chứa nhiều thông tin như ảnh.

Những bức ảnh này đều được chụp bằng loại "máy ảnh PNS" (*) phổ biến lúc bấy giờ, với tiêu cự 28mm.

(*) Máy ảnh PNS: là loại máy cực kỳ nhỏ gọn, chỉ cần ngắm và chụp, máy sẽ tự động hoàn toàn từ việc lấy nét, đo sáng, và chỉnh thông số.

Bức ảnh số hai mươi, Hàng Nhã Phỉ đang ngước nhìn bảng tin tuyên truyền, đường nét phần cằm đẹp đẽ của cô ấy hiện rõ trong ảnh.

Bức ảnh số ba mươi lăm, Hàng Nhã Phỉ đang ngồi ăn một bát mì hoành thánh ở nhà, cô ấy mặc một bộ đồ ngủ đơn giản.

Góc chụp không bình thường, nội dung cũng không ổn.

Những bức ảnh này đều có góc chụp ngẩng lên khoảng 10%.

Trang Trạch Thư cao 1m83, cao hơn Hàng Nhã Phỉ 10cm. Nếu anh ta là người chụp thì sẽ có nhiều góc chụp từ trên xuống hoặc ngang tầm mắt hơn.

Những bức ảnh này là góc nhìn của Tô Mai.

Vì thế, cô ấy mới có thể chụp được những lúc Hàng Nhã Phỉ hoàn toàn không đề phòng.

Hứa Dã càng nghĩ càng thấy Tô Mai là người kỳ lạ.

Tại sao cô ấy lại chuốc thuốc mê Hàng Du Ninh?

Trang Trạch Thư thích Hàng Nhã Phỉ, nhưng Tô Mai không những không ghen, mà còn chụp trộm Hàng Nhã Phỉ giúp anh ta?

Điều này hoàn toàn không hợp lý, trừ khi cô ấy có một điểm yếu cực kỳ lớn rơi vào tay Trang Trạch Thư.

Hứa Dã lại lấy một tấm ảnh khác ra, trong ảnh vẫn là Hàng Nhã Phỉ, nhưng có một con nhện đen được vẽ lên bằng bút đánh dấu.

Đó là bức ảnh mà "Nhện Đen" đã gửi cho anh. Ngày đó, khi bị chìm xuống biển, Nhện Đen đã nói: "Ông đây chết thì thôi, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, ông đây sẽ gi3t chết mày! Không! Mày quan tâm ai, ông đây sẽ giết người đó!"

Hứa Dã đặt tấm ảnh này chung với những bức ảnh khác.

Hoàn toàn giống nhau, từ loại máy ảnh, loại giấy cho đến cách rửa ảnh, tất cả đều giống hệt nhau.

Trang Trạch Thư và Tô Mai đều có liên quan đến Nhện Đen.

Có lẽ họ đều bị Nhện Đen nắm thóp, trở thành tay sai của gã.

Cũng có thể họ có mối quan hệ tình cảm nào đó...

Đến giờ, Trang Trạch Thư vẫn không chịu nói một câu nào, họ đã tra xét hết mọi mối quan hệ xã hội của anh ta nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Nhện Đen.

Hứa Dã tiếp tục kiểm tra những vật chứng hiện có.

Trong vali, ngoài những bức ảnh của Hàng Nhã Phỉ, phần lớn là sách.

Trang Trạch Thư nói, anh ta muốn làm cho chiếc vali chìm nhanh hơn.

Phần lớn là tiểu thuyết võ hiệp như "Việt nữ kiếm", "Bạch mã khiếu tây phong", và một số tiểu thuyết nước ngoài như "Những kỳ vọng lớn lao", còn có tạp chí và báo, tất cả đều bị ngâm nước mềm nhũn.

Hứa Dã lật giở những cuốn sách, cố gắng tìm kiếm một số manh mối, nhưng không có gì cả. Chúng chỉ là những cuốn sách bình thường, không có ám hiệu đáng ngờ, dường như cũng không có điểm chung nào...

Hứa Dã lật một lúc, đột nhiên nhớ đến bố của Cố A Phúc. Ông ta sống dưới lòng đất quanh năm suốt tháng, xung quanh cũng có rất nhiều loại sách khác nhau để giết thời gian.

Khi đó, nhìn thấy nhiều sách như vậy, Hứa Dã đã rất ngạc nhiên. Bởi vì thế hệ cha mẹ họ, có nhiều người không biết chữ, huống chi bố của Cố A Phúc bị liệt nhiều năm và sống nhờ vào việc vợ đi nhặt rác.

Sau này anh mới biết, ông ta từng học trường tư và thậm chí đã thi vào trường trung cấp ba đường sắt.

Đương nhiên hai người họ không quen biết nhau, nhưng tại sao, họ đều phù hợp với chân dung của Nhện Đen – phần tử trí thức đọc vài cuốn sách và tự cho mình hơn người.

Tại sao lại có sự trùng hợp như vậy?

Hứa Dã cảm thấy trước mắt như có một làn sương mù, anh không thể suy nghĩ tiếp nữa. Anh cần phải tập trung, Tô Mai sống chết chưa rõ, thời gian chính là sự sống theo nghĩa đen.

...

Hoàng hôn chiều hôm đó, ráng mây phủ khắp bầu trời, rực rỡ và hùng vĩ.

Thời tiết cũng thật sự nóng, nhiều người đặt bàn ăn ra bên ngoài, vừa đón gió mát vừa dùng bữa.

Một cô gái bán kem, đeo chéo một chiếc hộp xốp, đi từng nhà mời chào.

“Bán kem đây... bán kem đây...”

Cô gái không xinh xắn lắm nhưng lại có làn da trắng mịn và gương mặt vui vẻ, trông như một cục bột, làm mọi người rất thích mặc cả với cô gái.

“Kem đậu xanh một hào, kem đường trắng một hào, kem sữa năm hào, nhưng mỗi người chỉ được mua một que thôi.”

“Ôi chao, buôn bán kiểu gì thế này!”

“Cháu vừa mới bắt đầu bán thôi ạ, cháu muốn làm quen với các cô chú!”

Hàng Du Ninh cười hiền lành, nhưng ánh mắt cô chậm rãi quét qua từng khuôn mặt.

Nam, nữ, già, trẻ, những gương mặt đẫm mồ hôi, có người cười, có người xoi mói.

Họ đều giống nhau, đều ấm áp như dòng máu nóng chảy trong mạch máu.

Cô phải tìm ra người lạnh lẽo và u ám đó trong số họ.

Hứa Dã và những người khác đang điều tra vụ án, không thể để một người ngoài cuộc như cô tham gia.

Nhưng không sao, người ngốc có cách của người ngốc. Hàng Du Ninh lấy khu vực ký túc xá của Tô Mai làm trung tâm, trong phạm vi một kilomet, cô tìm từng nhà một, từng khuôn mặt một.

Kẻ giết người cũng cần ăn, cũng cần chỗ ở, thậm chí biết đâu cũng muốn ăn kem.

Chỉ cần nhìn một lần thôi, chắc chắn cô sẽ nhận ra gã.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com