Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 31: Mẹ lừa em



Thâm Quyến hồi thập niên 80 giống như trời và đất được một đôi bàn tay khổng lồ nhào nặn lại với nhau, có những ngôi nhà cũ kỹ, thấp bé, cũng có những trung tâm thương mại cao lớn, mới tinh, kính sáng loáng.

Hàng Nhã Phỉ đi trên phố, cô ấy nghĩ rằng số phận của con người và số phận của thành phố được gắn kết với nhau, khi nằm trên lưng rồng, dù con người chẳng làm gì cả, họ cũng có thể bay.

Cô ấy muốn bay, chắc chắn cô ấy có thể bay được.

Cô ấy đi đến buồng điện thoại trả phí, gọi cho Tô Mai, nhưng không ai nghe máy, cô gọi cho Hứa Dã, lần này thì có người bắt máy.

"Hàng Du Ninh đã về nhà chưa?"

"Vẫn chưa." Anh nói: "Cô tự nói chuyện với em ấy đi!"

Sau đó, anh gọi: "Ninh Ninh, chị của em..."

Tim Hàng Nhã Phỉ chợt thắt lại.

Không phải con bé chết tiệt đó đã... qua đêm ở nhà Hứa Dã đấy chứ?

Đương nhiên cảnh sát là người tốt, nhưng đàn ông thì không có ai tốt cả. Cơn giận dữ bốc lên từ bụng dưới của cô ấy, cô ấy đang định mắng thì nghe thấy giọng của Hàng Du Ninh ở đầu dây bên kia: "Chị ơi, chị không cần bọn em nữa sao?"

Cơn giận của Hàng Nhã Phỉ bị cắt ngang, cô ấy sững lại một lúc rồi nói: "Cái gì?"

“Bọn họ nói chị đi gây dựng sự nghiệp, không cần bọn em nữa.” Giọng Hàng Du Ninh cực kỳ bình tĩnh, cô nói: “Chị đã bào dù thế nào chị cũng sẽ lo cho em mà, chị nói dối!”

Quả nhiên, chó không bỏ được thói ăn cứt, thế mà tên khốn Hứa Dã lại nói như vậy! Hàng Nhã Phỉ tức nghiến răng ken két.

Đi Thâm Quyến, mở công ty đúng là ý định cô ấy đã có từ lâu.

Nhưng nếu không có vụ "Nhện Đen" cô ấy đón Tết năm này xong, bàn bạc với gia đình rồi mới đi.

"Bọn họ nói linh tinh!" Hàng Nhã Phỉ bỗng cao giọng, ông bác đứng cạnh buồng điện thoại bực mình lườm cô ấy một cái.

Hàng Nhã Phỉ hít sâu một hơi, hạ giọng nói: "Có một tên sát nhân biết địa chỉ công ty và ký túc xá của chị, muốn giết chị, làm sao chị ở lại được?"

Hứa Dã đã dặn cô ấy rằng đó là thông tin của vụ án, không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng cô ấy vốn tự cao thành thói, không thể chịu nổi câu "Chị nói dối!" của Hàng Du Ninh.

Hàng Du Ninh che ống nghe, nhìn Hứa Dã đang bận rộn trong bếp ở đằng xa, tiếp tục nói: "Là người năm đó, chẳng phải gã đã bị bắt và xử tử hình rồi sao?"

"Mẹ lừa em thôi!" Hàng Nhã Phỉ đáp: "Nếu người đó bị bắt thật, chúng ta đâu cần phải bỏ nhà đi xa xứ, chạy trốn xuống phía Nam!"

"Không thể nào!" Đột nhiên giọng Hàng Du Ninh trở nên sắc bén.

Dù đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn nhớ rất rõ, cô đã dùng một chiếc khóa khác để khóa cửa bên ngoài lại, không ai có thể mở được cánh cửa đó.

Hơn nữa, lửa bùng lên nhanh như vậy, chưa đầy mười phút cảnh sát đã tới nơi, sao gã có thể chạy thoát được!

"Là thật đấy, chị đã nhờ người nghe ngóng rồi, gã chính là tên giết người hàng loạt trên báo, Nhện Đen."

Vì tín hiệu không tốt, giọng của Hàng Nhã Phỉ lẫn vào những tiếng rè rè của dòng điện: "Năm đó sau khi gã trốn thoát, Hứa Dã và đám anh em côn đồ của cậu ta luôn truy đuổi gã, suýt thì bắt được. Một cảnh sát thấy cậu ta có tố chất nên hỗ trợ cho cậu ta vào học trường cảnh sát..."

Hàng Du Ninh đứng ngây tại chỗ.

Cô vẫn luôn thắc mắc tại sao Hứa Dã lại làm cảnh sát, rõ ràng khi họ rời đi, anh vẫn còn là một tên du côn.

Hóa ra là có chuyện này, mọi thứ đều khớp...

Sau một khoảng lặng dài, Hàng Du Ninh lại hỏi: "Vậy là bây giờ gã lại xuất hiện... Nhưng tại sao gã lại tìm chị chứ, đáng lẽ ra gã phải..."

Đáng lẽ ra gã phải đến giết em mới đúng!

"Hứa Dã không nói điều đó." Hàng Nhã Phỉ đáp: "Chị đoán có lẽ vì gã tìm thấy chị trước..."

Có lẽ từ trước đến nay mục tiêu của gã luôn là "giết cả nhà".

Năm đó Trương Thục Phân ra đi rất vội vã, ngoài Lai Phụng Minh ra, không ai biết bà ấy đã đi đâu.

Trung Quốc rộng lớn như thế, thị trấn nhỏ ở Giang Nam nhiều vô số, việc tìm kiếm một bà chủ tiệm tạp hóa trong hàng trăm triệu người chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Nhưng Hàng Nhã Phỉ thì khác, cô ấy là sinh viên đại học, làm việc tại một công ty ngoại thương, từng ảnh chụp cùng vài đồng nghiệp khi, còn từng lên báo...

Nếu Hàng Nhã Phỉ bị tìm thấy, sớm muộn gì gã cũng sẽ tìm ra cô và mẹ.

Hàng Du Ninh chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, mọi thứ trong tầm mắt cô đều trở nên sắc nét và rõ ràng một cách kỳ lạ.

"Xong chưa?" Hứa Dã bưng một đ ĩa tôm sông luộc từ bếp ra.

"À, vâng."

Anh đã dặn Hàng Nhã Phỉ không được tiết lộ bất kỳ thông tin gì về vụ án, còn tưởng rằng Hàng Du Ninh chỉ buồn vì Hàng Nhã Phỉ đi nơi khác.

Anh tháo tạp dề, ngồi xổm trước mặt cô, nói: "Chị em có chí lớn từ nhỏ, muốn ra ngoài lang bạt cũng dễ hiểu thôi."

Anh ngừng lại, thấy khuôn mặt Hàng Du Ninh tái nhợt, cơ thể cô run rẩy không ngừng.

"Được rồi, xem cái dáng vẻ không có tiền đồ của em kìa." Anh xoa đầu cô, dịu giọng dỗ dành: "Anh biết, em muốn thi đại học, chẳng phải đã có anh đây sao, anh sẽ lo cho em, ngoan nào."

"Ngoan?"

Tống Chi Giang vừa bước vào cửa thì bị câu nói ấy làm choáng váng, Hà Văn Đào đứng bên cạnh cũng nổi da gà.

Hứa Dã vốn là người thô lỗ, trong khi mọi người xung quanh toàn nói giọng mềm mỏng nhẹ nhàng, anh lại nói tiếng Đông Bắc như giọng giặc cướp, nó làm anh trông vô cùng nam tính. Vậy mà giờ đây, sau lưng người khác, anh lại nói: "Ngoan nào."

"Ui da!" Hai người chỉ thiếu điều chạy trối chết nữa thôi.

Hứa Dã hơi mất tự nhiên, anh gãi đầu, hung dữ nói: "Sao vậy, ở đây dỗ trẻ con là phạm pháp à?"

"Không phạm pháp, nhưng cậu dỗ một lúc, tôi sụt mất mấy lạng!" Tống Chi Giang nói: "Tại sao lại thế? Lông tơ dựng đứng hết cả lên rồi bị rụng mất đó!"

Cô gái tóc ngắn gọn gàng phía sau họ cũng bật cười khúc khích.

Hứa Dã thẹn quá hóa giận, ghìm cổ Tống Chi Giang, hai người đùa giỡn một lúc rồi anh giới thiệu với Hàng Du Ninh: "Em đã gặp rồi, Tống Chi Giang, còn đây là Hà Văn Đào, cũng là đồng nghiệp của bọn anh."

Hàng Du Ninh chào hỏi trong trạng thái hồn vía lên mây: "Em chào các anh!"

Hà Văn Đào hơi ngại ngùng, nói: "Không cần khách sáo thế đâu."

Tống Chi Giang cười: "Dễ thương hơn em gái anh nhiều."

"Muốn bị đánh à, Tống Chi Giang!" Cô gái phía sau giả vờ giận dỗi, đấm anh ấy một cái. Tống Chi Giang giới thiệu: "Đây là em gái anh, Tống Chi Phương, đang học luật ở Đại học Tiền Đường, chắc lớn tuổi hơn em."

Tống Chi Phương vui vẻ chào hỏi: "Chào em! Nghe anh Hứa Dã nhắc đến em suốt!"

Tống Chi Giang và Hứa Dã quen nhau khi đi học nâng cao nghiệp vụ ở Bắc Kinh, sau khi Hứa Dã được điều chuyển về đây, hai người trở thành bạn thân.

Còn Hà Văn Đào là cảnh sát phụ trách vụ án Nhện Đen, Hứa Dã phụ trách điều tra các vụ án hình sự, hai người thường làm việc nhau nên cũng trở nên thân thiết.

Đây là điều mà Hàng Du Ninh rất ngưỡng mộ ở Hứa Dã: Dù đi đến đâu, anh cũng có thể kết bạn với rất nhiều người.

Hứa Dã chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, gồm các món Giang Nam như gà luộc, lươn sốt tương đen, các món Bắc như địa tam tiên, sụn heo chiên giòn. Cả bàn ăn rộn ràng, náo nhiệt.

"Chà, làm nhiều món quá!" Tống Chi Giang ngồi xuống, bốc ngay một miếng thịt, cười nói: "Tay nghề không tệ!"

Hứa Dã cười lười biếng: "Ăn cơm của tôi thì phải làm việc cho tôi!"

"Nhìn bộ mặt tư bản của cậu kìa!"

"Em gái tôi muốn thi đại học, tôi tính đăng ký cho em ấy vào một lớp học thêm dành cho thí sinh tự do ở đây. Tôi không rành khu vực này, còn các cậu là dân địa phương, giúp tôi tìm hiểu với, tôi nhất định sẽ hậu tạ!"

Tống Chi Phương cười nói: "Chị vẫn còn giữ sách và vở ghi trước đây, để chị đóng gói rồi gửi qua cho em."

Hà Văn Đào cũng nói: "Nhà anh có một anh họ cũng là thí sinh tự do, anh ấy đỗ vào Đại học Đông Duyên. Để anh hỏi anh ấy thử xem."

"Cảm ơn mọi người nhiều nhé!"

Hứa Dã lần lượt rót bia cho từng người, mở một chai nước ngọt cho Tống Chi Phương.

Hứa Dã nâng cốc nói: "Em gái tôi không có nhiều bạn bè, sau này mọi người cứ đến nhà tôi chơi, quan tâm chăm sóc em ấy giúp tôi nhé!"

Bình thường Hứa Dã rất nghiêm túc, như một cỗ máy làm việc, nhưng lúc này anh cười rất ấm áp, giống như... Tất cả ước nguyện trong đời đều được thực hiện, hoàn toàn vô lo vô nghĩ.

Tống Chi Giang hỏi: "Hai... hai người định ở đây luôn à?"

Hứa Dã trả lời: "Ừ, mẹ em ấy đang ở Tưởng Gia Lý, em ấy muốn thi vào một trường đại học trong tỉnh."

"Không phải, ý tôi là cậu ấy!" Tống Chi Giang nói: "Cậu... định chuyển công tác sang hẳn đây à?"

Ngoài Hàng Du Ninh, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt hướng về Hứa Dã.

"Đương nhiên, tôi đã nộp đơn xin chuyển công tác rồi." Hứa Dã đáp không chút do dự.

Hà Văn Đào và Tống Chi Giang nhìn nhau, Tống Chi Giang nói: "Trước đây cậu làm việc ở Sở Cảnh sát tỉnh..."

Hà Văn Đào tiếp lời: "Hơn nữa, cậu chuyển từ Đông Bắc đến đây, gia đình không có ý kiến gì sao?"

Hứa Dã khẽ cười, nghiêng đầu nhìn Hàng Du Ninh ngồi bên cạnh và nói: "Em có ý kiến gì không?"

Hàng Du Ninh đang thẫn thờ, nghe thấy thế thì ngơ ngác đáp: "Dạ, không ạ."

Mọi người đều bật cười.

Hứa Dã định ăn cơm xong sẽ đưa cô về Tưởng Gia Lý, sau đó sẽ giúp cô thuê nhà ở đây, đăng ký học rồi đón cô đến ở.

Hơi phiền phức, nhưng anh không ngại. Anh chỉ cảm thấy cả người tràn đầy sức lực.

Ban đầu, anh chỉ thấy rất nhớ Hàng Du Ninh, chứ thật ra cũng không biết sau khi gặp lại cô thì sẽ làm gì.

Nhưng sau ngày hôm qua, anh đã biết.

Anh muốn sống cùng cô, cô học hành, học gì cũng được, còn anh sẽ kiếm tiền.

Nhìn cô ngây ngốc đọc sách, cong mắt cười với anh, trong lòng anh căng tràn niềm vui vô tận, chỉ mong lúc nào cũng có thể ôm cô trong lòng. Giá như cô có thể thu nhỏ lại, giống như hồi còn bé, cơ thể nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay anh...

Giờ chỉ cần phá được vụ án, sau này sẽ toàn là những chuyện hạnh phúc.

Mà vụ án, chắc chắn sẽ được phá.

Hứa Dã ngửa đầu uống cạn một cốc bia, mắt lấp lánh nước. Anh gắp hết thịt vào bát của Hàng Du Ninh, hỏi: "Tay nghề của anh em thế nào?"

Tống Chi Giang nói: "Nói thật thì hơi mặn."

Hứa Dã đáp: "Không sao, lợn rừng không ăn nổi gạo thơm! Tôi hiểu cậu mà."

Lúc này, Hàng Du Ninh mới hoàn hồn, ăn một miếng rồi khẽ nói: "Em cũng thấy hơi mặn."

Hứa Dã nói: "Vậy em đừng ăn nữa, anh bóc tôm cho em nhé."

Mọi người cười rộ lên.

Hàng Du Ninh cũng bật cười, cảm thấy trải nghiệm này thật mới lạ.

Hầu hết mọi lúc, cô luôn là người bị lãng quên trên bàn ăn.

Nhưng giờ đây, cô cảm nhận được rằng mình là trung tâm của bàn ăn này. Họ cười nhìn cô, mỗi lời nhận xét của cô đều rất quan trọng, mỗi câu cô nói đều rất thú vị.

Thì ra cảm giác làm Hàng Nhã Phỉ hay Hàng Kiến Thiết là như thế này.

Lúc này, Tống Chi Phương mỉm cười nói: "Hai anh em tình cảm tốt ghê, sau này em gái lấy chồng chắc anh sẽ khóc mất."

Hứa Dã hơi sững sờ, đang định nói gì đó thì cửa bỗng bị đập mạnh.

Hứa Dã ra mở cửa, gọi: "Cô Trương!"

Trương Thục Phân lao vào như một con sư tử mẹ đầy giận dữ, tát Hàng Du Ninh một phát rất mạnh.

Hàng Du Ninh không đứng vững, ngã về phía sau, cả bàn đồ ăn rơi xuống đất, vỡ tan tành.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com