Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 13: Người sống trên đời, chỉ cần biết nhìn người



Cảnh sát Dư giống như bậc cha chú, cười cổ vũ cô, hỏi: “Sao cháu lại nói thế?”

Hàng Du Ninh đáp: "Thật ra, có một hôm cháu đi ngang qua bến phà Kê Minh, thấy một đám người đang... bắt nạt Tiểu Ngọc. Họ nhìn thấy cháu thì nói những lời bậy bạ."

Nghe cô nói cô đi đến bến phà Kê Minh, Hàng Nhã Phỉ tức giận thấy rõ, nhưng cô ấy nén cơn giận không nói gì. Nhưng những gì Hàng Du Ninh nói sau đó còn vượt qua cả nhận thức của cô ấy.

Cô nói: "Cố A Phúc đã cứu cháu, đưa cháu đến nhà họ để tránh. Cháu đã nhìn thấy một chiếc váy ở nhà họ, chính là chiếc váy bị mất trộm của chị cháu."

Cảnh sát viên Dư nhíu mày hỏi: "Làm sao cháu chắc chắn đó là váy của chị cháu?"

Hàng Du Ninh vội vàng nói: "Thật mà, cháu đã kiểm tra nhiều lần, ở cổ tay áo có một sợi chỉ thừa..."

Hàng Nhã Phỉ ở bên cạnh lạnh lùng bổ sung: "Tôi mua chiếc váy đó ở Thâm Quyến, toàn tỉnh không thể có cái thứ hai giống hệt."

Cảnh sát viên Dư nói: "Cháu nói tiếp đi."

Hàng Du Ninh nói: "Lúc đó cháu nghĩ Cố A Phúc đã trộm nó, cảm thấy cậu ta rất đáng ngờ, một người đàn ông lại đi ăn trộm váy của phụ nữ thì rất đáng ngờ, đi lại trên đường vào ban đêm cũng rất đáng ngờ."

Cô gái đó bị theo đuôi và giết hại khi đi đường vào ban đêm.

"Còn nữa..." Hàng Du Ninh tiếp tục: "Vào lúc 11 giờ hôm đó, có một giọng nam gọi hỏi mua đồ. Khi cháu định ra mở cửa thì cô Lục, mẹ của cô gái bị sát hại, đúng lúc đi ngang qua, người đó đã bỏ chạy ngay."

Con đường đó rất dài, nếu một người bình thường bỏ đi thì chắc chắn sẽ thấy bóng, nhưng không có, hoặc là người đó chạy rất nhanh, hoặc đã trốn đi đâu đó.

Loại người nào mà lại sợ một người phụ nữ trung niên bình thường chứ?

Là người làm điều khuất tất. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Cảnh sát Dư nói: "Nhưng theo tình hình hiện giờ thì chiếc váy đó do Cố Tiểu Ngọc trộm, khả năng cao giọng nam kia chỉ là một khách hàng bình thường."

Cô ta bị thiểu năng trí tuệ, lang thang trên phố, thấy một chiếc váy đẹp tiện tay lấy trộm, cũng là điều bình thường.

"Có khả năng là thế, nhưng..." Hàng Du Ninh khẽ nói: "Cháu đã ở Tưởng Gia Lý bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ gặp cô ta, ban ngày cô ta không đến khu vực quanh đây, tại sao lại biết nhà cháu có chiếc váy đó?"

Nhà họ cách bến phà Kê Minh ba trạm xe, không gần lắm.

Đội trưởng Hứa đứng bên cạnh chứng thực: "Đừng nói là Tưởng Gia Lý, ngoài người ở bến phà Kê Minh ra, không một ai từng gặp cô ta cả."

Hàng Du Ninh được khích lệ, nói tiếp: "Hơn nữa trùng hợp là hôm trước chị gái cháu vừa về nhà, đêm đó cô ta đã lấy trộm chiếc váy, cháu nghĩ, chắc chắn có ai đó đã nói cho cô ta biết nhà chúng cháu có chiếc váy đó. Hoặc, có ai đó dẫn cô ta tới."

Cố A Phúc làm ở nhà máy nhựa số ba, ngày nào đi làm cũng đi ngang qua tiệm tạp hóa.

"Ý của cháu là Cố A Phúc tìm kiếm đối tượng giết người, còn dẫn theo chị mình, để cô ta trộm đồ." Cảnh sát Dư im lặng một lúc, cười nói: "Cháu giỏi suy đoán thật đấy."

Hàng Du Ninh cảm thấy lo lắng, cô rất quen thuộc với biểu cảm này, mỗi lần cô làm sai một bài toán cực kỳ đơn giản, thầy giáo đều cười phá lên như thế.

"Nhưng mà, chúng tôi đã điều tra Cố A Phúc rồi, đêm mà cô gái ở nhà máy điện bị sát hại, cậu ta tăng ca ở nhà máy, có bằng chứng ngoại phạm."

Cảnh sát Dư nhìn thẳng vào mắt Hàng Du Ninh với đôi mắt sắc sảo, trên mặt vẫn nở nụ cười hòa nhã: "Còn về những gì cháu nói, tôi có vài câu muốn hỏi."

"Thứ nhất, cháu đến bến phà Kê Minh để gặp ai?"

"Thứ hai, đêm đó sau khi tiễn cô Lục về, cháu gặp một người đàn ông đi lang thang trên phố, người đó không phải là Cố A Phúc, đúng không?"

"Hứa Dã, đúng chứ?" Cuối cùng ông ấy không cười nữa, nhìn chằm chằm Hàng Du Ninh, nói: "Câu hỏi thứ ba, rốt cuộc cháu và Hứa Dã có quan hệ gì?"

Hàng Du Ninh sững sờ tại chỗ.

Cô không dám nhắc đến Hứa Dã.

Sự u ám của Hứa Dã, việc anh thường xuyên xuất hiện vào ban đêm một cách bí ẩn, việc anh hòa nhập với đám côn đồ y như heo đực...

Dù Hàng Du Ninh tin chắc rằng Hứa Dã tuyệt đối không phải người xấu, cô vẫn giấu kín tất cả thông tin liên quan đến anh theo bản năng.

Nhưng dễ thấy rằng viên cảnh sát trước mặt đã biết hết mọi chuyện.

Ông ấy biết về Hứa Dã, cũng biết anh dính líu tới vụ án mạng này.

Hôm nay ông ấy đến đây không phải để nghe những lập luận non nớt của cô, mà là vì Hứa Dã!

Tại sao? Chẳng lẽ Hứa Dã đã trở thành kẻ tình nghi rồi sao...

Khi Hàng Du Ninh hoàn toàn hoảng loạn, Hàng Nhã Phỉ đứng bên cạnh lên tiếng: "Hứa Dã là hàng xóm thời thơ ấu của chúng tôi, không thân thiết. Hơn nữa, thưa đồng chí cảnh sát, xin ông hãy chú ý thái độ của mình khi nói chuyện. Em gái tôi đang hợp tác giúp đỡ các ông điều tra, chứ không phải là tội phạm."

Đội trưởng Hứa suýt nhảy dựng lên, tức giận nói: "Cô ngậm miệng lại đi, sao lại nói chuyện với cảnh sát như thế..."

"Ông hét cái gì!" Hàng Nhã Phỉ cao giọng, lạnh lùng nói: "Chức trách của cảnh sát là phục vụ nhân dân, lạm quyền dọa nạt người dân vô tội là phản cách mạng."

"Hỏi chuyện bình thường thôi, cô nói lung tung gì thế hả!"

Bầu không khí trở nên căng thẳng, những bệnh nhân khác cũng nhìn sang phía này.

Cuối cùng, Hàng Du Ninh cũng lên tiếng: "Đêm đó, khi cháu ra ngoài đưa cô Lục về, cháu đã gặp Hứa Dã..."

Cô kể lại tất cả những chuyện xảy ra kể từ khi gặp lại Hứa Dã.

Sau đó, cô lấy hết can đảm nói: "Hứa Dã không phải hung thủ, anh ấy không phải người xấu."

Cảnh sát Dư nói: "Các cháu đã không gặp nhau suốt mười năm rồi. Làm sao cháu chắc chắn cậu ta là người tốt?"

Hàng Du Ninh nói nhỏ như muỗi kêu: "Cháu nghĩ, người tốt hay kẻ xấu là bẩm sinh, ít nhất “người sẽ giết người” và “người không giết người”, ngay từ khi sinh ra họ đã được định sẵn rồi."

Cảnh sát Dư sững người, ngay sau đó bật cười. Đó là kiểu cười mà người lớn thường dành cho những đứa trẻ không hiểu chuyện.

Ông ấy lại tỉ mỉ hỏi thêm về lần cuối cùng Hàng Du Ninh gặp Hứa Dã, sau đó mới đứng dậy nói: "Đồng chí, nghỉ ngơi đi, sau này đừng dính vào những chuyện này nữa."

Ngay sau đó, Hàng Du Ninh trùm chăn kín đầu.

Cô cảm thấy xấu hổ vì những lời lẽ ba hoa vừa rồi, cô cũng sợ Hàng Nhã Phỉ sẽ đánh mình. Hàng Nhã Phỉ đánh rất đau.

Hàng Nhã Phỉ đứng yên bên giường nhìn cô, mãi đến tận khi cô không thể chịu nổi nữa, len lén hé chăn ra một chút.

Hàng Nhã Phỉ không mắng, lần này cô ấy bình tĩnh giảng giải một cách hiếm thấy: "Trước đây em còn nhỏ nên nhiều chuyện chị không nói với em. Bây giờ chị nói cho em biết, vì sao trước kia chị muốn cắt đứt liên lạc với Hứa Dã."

Trước khi Hứa Dã xảy ra chuyện, tuy hai người không quá thân thiết, nhưng Hàng Du Ninh biết với tính cách kiêu ngạo như thiên nga nhỏ của chị mình, việc cô ấy chấp nhận để Hứa Dã đi xe đạp theo sau mình từ xa đã là điều rất khác thường rồi.

Nhưng sau khi Hứa Dã thôi học, Hàng Nhã Phỉ không còn quan tâm đ ến anh nữa, kể cả những người thân thiết với cô ấy cũng không được phép nói một câu nào với Hứa Dã.

Giọng Hàng Nhã Phỉ hạ thấp, nói: "Bởi vì, anh ta làm ăn phi pháp."

Lúc đầu là bám vào tàu hỏa bán hàng, sau đó là buôn đồ điện tử. Ở thời đại ấy, đó đều là chuyện phạm pháp.

"Chị đã tìm anh ta, khuyên anh ta đừng sa ngã nữa, nhưng anh ta hỏi chị, anh ta sẽ ăn gì? Chị hiểu rằng, bọn chị không còn ở cùng một thế giới nữa."

Hàng Nhã Phỉ nhìn Hàng Du Ninh, giọng điệu sắc lạnh: "Chị cũng không biết trong mười năm qua anh ta đã trải qua những chuyện gì, nhưng một người không có bằng cấp, không có công việc, suốt ngày sống trong vùng tối để kiếm sống thì việc bước chân vào con đường phạm tội chẳng có gì lạ."

"Cho nên, Hàng Du Ninh, đừng có dính dáng đến anh ta nữa. Em đã lớn rồi, phải suy nghĩ cho tương lai của mình."

Lúc này, Trương Thục Phân vừa vác một đống đồ đạc vào, hối hả nói: "Hai đứa đã ăn cơm chưa? Mẹ bận rộn mãi mới tới được..."

Nghe tin cảnh sát vừa đến, Trương Thục Phân bước vào trạng thái cùng chung kẻ địch với Hàng Nhã Phỉ ngay lập tức.

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không thảo luận với nhau?

Cô còn tự tiện đi đến bến phà Kê Minh, đó là nơi mà những cô gái tốt nên đến à?

Còn Hứa Dã, cô để ý đến anh làm gì, bị dính líu đến vấn đề pháp lý.

Hàng Du Ninh trùm chăn kín đầu, cô thầm cảm thấy vui mừng vì mình bị ốm, nếu không thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi màn chất vấn của cặp đôi này.

Ngày hôm sau Hàng Nhã Phỉ còn phải đi làm nên đã quay về ký túc xá, Trương Thục Phân ở lại chăm sóc cô qua đêm.

Trương Thục Phân đã la rầy Hàng Du Ninh mấy tiếng đồng hồ, ép cô hứa sẽ không bao giờ dính dáng đến Hứa Dã nữa, nếu không bà ấy sẽ đánh gãy chân cô.

Hàng Du Ninh cắn môi không nói, đến khi bị ép quá thì nói: "Mẹ đánh gãy chân con đi."

"Con bé chết giẫm này! Sao không hiểu lời người lớn nói vậy chứ!"

Thật ra Trương Thục Phân không ghét Hứa Dã.

Ai lại ghét một người chăm sóc con cái giúp mình chứ... Hơn nữa, tuy Hứa Dã hơi nghịch ngợm nhưng rất thông minh, không cần cố gắng mà năm nào cũng đứng thứ hai. Sau này trong khu ai cũng nói anh là kẻ hi3p d@m, bà ấy không tin, vì Hàng Tầm đã nói rằng đứa nhỏ này bị oan.

Bị oan, cả đời bị hủy hoại, nhưng bà ấy chưa từng thấy anh trả thù xã hội gì cả. Anh tự tiết kiệm tiền, toàn dùng tiền mua đồ ăn vặt cho Hàng Du Ninh – đứa nhỏ này làm anh trai thì không có gì để chê.

Nhưng đó là chuyện của trước đây. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Trước đây trong khu, Trương Thục Phân có ai mà không nuông chiều, nhưng giờ thì không thể. Ở một thị trấn nhỏ miền Nam, họ vốn là người vùng khác, Hàng Du Ninh lại đi cùng một dân di cư, hàng xóm trong phố nhìn thấy thì họ sống thế nào được nữa!

Hàng Du Ninh quay lưng về phía Trương Thục Phân, cho mẹ mình nhìn xương sống. Cô đang nghĩ về cảnh sát Du.

Vừa rồi, khi ông ấy quan sát cô thật tỉ mỉ, cô cũng quan sát kỹ lưỡng từng nếp nhăn, từng ánh mắt của của ông ta.

Bố cô từng nói, người sống cả đời, chỉ cần biết nhìn người.

Cảnh sát Du rất thân thiện, nhưng sự thân thiện đó khác hoàn toàn với sự gần gũi của các cô các dì mua thức ăn. Ông ấy không lấy lòng cô, mà giống như khi chụp ảnh, ông ấy cúi người xuống, cố gắng quan tâm đ ến cảm xúc của cô.

Đội trưởng Hứa luôn cung kính với ông ấy, điều đó cho thấy ông ấy không chỉ là một cảnh sát của Cục công an thành phố, mà có lẽ còn là một lãnh đạo.

Chắc chắn ông ấy là cảnh sát phụ trách vụ án cô gái nhà máy điện bị giết của Cục cảnh sát thành phố.

Ông ấy không hề quan tâm đ ến Cố A Phúc, cũng không quan tâm đ ến cô.

Nhưng ông ấy muốn nghe cô nói, cô nói những suy luận của mình về vụ án mà chẳng khác gì cô liệt kê danh sách hàng hóa nhập vào của tiệm tạp hóa.

Ông ấy chỉ cần quan sát cô.

Trong toàn bộ quá trình đó, giây phút ông ấy căng thẳng và tập trung nhất là khi cô nhắc đến cuộc gặp cuối cùng giữa cô và Hứa Dã.

Hàng Du Ninh nhìn vào bức tường loang lổ, một suy nghĩ khổng lồ và vô lý hiện lên trong đầu cô.

Liệu có phải Hứa Dã đã gặp chuyện rồi không?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com