Cuối cùng, hắn thả lỏng vai, đưa tay lau mồ hôi trên trán, khẽ thở ra.
Hắn quay sang nhìn Tô Lập Quốc, giọng bình thản nhưng lại như một lưỡi d.a.o sắc bén cắt vào không gian:
“Xong rồi, Tô đổng. Không còn gì nguy hiểm nữa.”
Trái tim Tô Lập Quốc vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, từng nhịp dội mạnh như muốn phá tung lồng n.g.ự.c mà nhảy ra ngoài.
Trận đối đầu vừa rồi—dù ông ta không trực tiếp tham dự vào , nhưng mỗi giây trôi qua đều như dẫm trên lưỡi dao, căng thẳng đến mức gần như nghẹt thở.
Bây giờ tình thế đã lắng xuống, nhưng cảm giác bàn tay ướt mồ hôi, cổ họng khô khốc, cả một luồng khí lạnh thấm dọc sống lưng, làm ông ta rùng mình một cái.
Tô Lập Quốc chậm rãi đưa tay ra sau, chạm vào tấm lưng áo đã ướt đẫm, từng sợi vải dính chặt vào da, lạnh băng.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, mà toàn thân như vừa bị nhúng vào nước đá.