Tích Phúc

Chương 8



Sau bữa sáng, ta cùng Thẩm Thời Khanh ra khỏi thành, hỏi hắn về chuyện đó.

Thẩm Thời Khanh thẳng thắn nói: "Hơn hai mươi năm trước, gia phụ bị cuốn vào cuộc đấu đá hậu cung, nương nương mà ông ấy ủng hộ thất thế, ông ấy bị liên lụy, bị cách chức, đuổi khỏi kinh thành."

Mỗi bước mỗi xa

"Sau đó thì sao?"

"Vài năm sau, vị nương nương đó lại được sủng ái. Bà ấy cho gia phụ trở về kinh, nhưng, gia phụ đã chán ghét sự dối trá trong cung cấm, nên đã uyển chuyển từ chối. Một năm trước, lúc lâm chung, ông ấy để lại di ngôn, nói rằng y thuật Thẩm gia không nên bị mai một, bảo ta hành y tế thế, hy vọng một ngày nào đó y thuật Thẩm gia sẽ vang danh thiên hạ."

"Vậy nên, trên con đường hành y tế thế, chàng bị cướp đến mức suýt c.h.ế.t đói?"

Thẩm Thời Khanh lắc đầu, "Ta cũng là người chạy nạn từ quê nhà."

Ta sững sờ, "Chàng cũng là người Nam Châu ư?"

Thẩm Thời Khanh gật đầu, nói: "Thật ra, ta không phải con ruột của Thẩm thái y. Ta mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, Thẩm thái y vốn là bá phụ của ta, ông ấy bị cách chức về quê, thấy ta còn nhỏ cô độc, liền nhận nuôi ta."

Thì ra là vậy.

Ta nhớ đến vị nương nương mà hắn nói, không khỏi hỏi: "Vị nương nương chàng nói là..."

"Đương kim Hoàng hậu."

"Ồ."

Thẩm đại phu có chỗ dựa rất vững chắc đây!

----

Thẩm Thời Khanh ra khỏi thành cứu chữa bệnh nhân.

Ta theo hầu bên cạnh, bưng trà rót nước.

Do chẩn đoán bệnh chính xác, thuốc hiệu nghiệm rõ rệt, lại được cứu chữa suốt đêm.

Vì vậy, bây giờ ngoài một số bệnh nhân cá biệt nghiêm trọng, những người khác đều đã không còn đáng ngại nữa.

Với sự giúp đỡ của các đại phu khác, đến giữa trưa thì công việc đã hoàn thành.

"Cô nương, đợi một chút!"

Khi ta và Thẩm Thời Khanh định rời đi, có người gọi ta lại.

Là một vị lão đạo sĩ.

Ta hỏi: "Lão sư phụ, ngài có chuyện gì sao?"

Lão đạo sĩ vuốt râu, đánh giá ta.

"Sao vậy?" Thẩm Thời Khanh bước đến.

Ai ngờ, lão đạo sĩ vừa nhìn thấy hắn, trợn tròn mắt, lại nói: "Ngươi... sao ngươi cũng chưa chết?"

"Hả?" Ta sững sờ.

"Cái gì?" Thẩm Thời Khanh cũng sững sờ.

"Sư phụ, người đừng nói bậy! Ngài ấy là thần y đã chữa bệnh cho con hai ngày nay!" Bên cạnh lão đạo sĩ, một tiểu cô nương cũng mặc đạo phục, dung mạo thanh tú nói.

Nhìn dáng vẻ nàng ấy, là đệ tử của lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ không để ý đến nàng ấy, cứ nhìn đi nhìn lại giữa ta và Thẩm Thời Khanh.

Ngay sau đó, ông ta dường như đã nhìn thấu tất cả, cười một cách bí ẩn, nói: "Hiểu rồi, thì ra là vậy!"

Sự tò mò của ta bị khơi dậy.

"Lão sư phụ, lời này của ngài rốt cuộc có ý gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

----

Lão đạo sĩ mặt mày hiền từ, chậm rãi nói: "Nếu không có ngươi, thì không có hắn."

Ông ta chỉ chỉ vào Thẩm Thời Khanh.

"Nếu không có hắn, cũng không có ngươi."

Thẩm Thời Khanh nhìn ta một cái, cười hỏi: "Lão sư phụ, ý ngài là duyên phận giữa ta và nàng ấy rất sâu đậm sao?"

Lão đạo sĩ không trả lời, mà vẫy tay về phía ta.

"Cô nương, ngươi lại đây."

Ta vâng lời đến gần.

Lão đạo sĩ liền bảo đệ tử của mình xem tướng cho ta.

Ta nhìn tiểu cô nương đó, chừng mười một mười hai tuổi, thầm nghĩ, nàng ấy biết xem tướng sao?

Ai ngờ, nàng ấy xem xong, mặt mày kinh ngạc nhìn ta: "Mệnh tích phúc!"

Ta cau mày, hỏi: "Gì cơ?"

Lão đạo sĩ mặt mày vui mừng, nói: "Không tệ, xem khá chuẩn."

Tiểu đạo cô nhìn ta một cái, giải thích: "Mệnh tích phúc, tức là có phúc thì tích được phúc, không phúc thì sinh ra họa."

Ta lắc đầu: "Không hiểu lắm."

"Nữ tích phúc, từ trước đến nay đều đặt vào chỗ c.h.ế.t rồi sống lại." Lão đạo sĩ giải thích, "Vì vậy, ngươi sinh ra đã bất hạnh. Lúc nhỏ, phụ mẫu ngươi gặp nạn c.h.ế.t thảm. Ngươi có một mối nhân duyên, nhưng nhà chồng không thiện lương. Cho đến khi ngươi sắp chết..."

Nói đến đây, ông ta nhìn Thẩm Thời Khanh một cái.

"Ngươi lẽ ra đã bệnh chết, nhưng, ngươi gặp được người này. Vì sao ngươi không chết, hắn cũng không chết? Thật ra là do hai người các ngươi đều có lòng thiện lương, cần phải cứu rỗi."

"Lão sư phụ, ta và Vãn Thu thế nào?" Thẩm Thời Khanh cười hỏi.

Lão đạo sĩ nói: "Có thể tu thành chính quả."

Ta nâng mắt, vô tình bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thời Khanh.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, ý cười nồng đậm.

Ta vội vàng cúi đầu, má ửng hồng.

Lão đạo sĩ nhìn bọn ta, nói: "Từ nay về sau, ngươi là người có phúc vận. Gặp phúc thì giữ phúc, phúc trạch sâu dày!"

Ta hỏi: "Dám hỏi đạo hiệu của đại sư?"

"Lão đạo thôn dã, không đáng nhắc đến."

Ta nhìn tiểu đạo sĩ trong trẻo, nói: "Tiểu sư phụ... ta cứ cảm thấy giọng nói của ngươi, hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải?"

"Ngươi gặp ta rồi sao?"

Ta lắc đầu.

Đột nhiên, ta nhớ ra!

"Trong miếu hoang..." Ta nhìn bộ đạo bào trên người nàng ấy, hỏi, "Mấy ngày trước, có phải ngươi đã để lại hai củ khoai lang cho người bị bệnh nằm trong một ngôi miếu hoang hay không?"

"Thì ra là ngươi..." Tiểu đạo cô cũng nhớ ra, cười đến mắt híp lại, đáp, "Ta đạo hiệu Phượng Hề. Tỷ tỷ, tỷ tên gì?"

Ta nhìn Thẩm Thời Khanh một cái.

"Ta tên... Lâm Vãn Thu."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com