Hắn đưa cho ta một cái túi gấm, nói: "Đây là tiền khám bệnh tháng trước từ Vĩnh An Đường."
Ta mở ra, là hai thỏi bạc mười lượng.
"Nhiều vậy sao?"
Bọn ta chuyển đến đây được nửa tháng.
Hắn tranh thủ đi khám bệnh ở Vĩnh An Đường cũng chỉ nửa tháng.
"Ta khám đều là những ca bệnh nan y mà đại phu của Vĩnh An Đường không thể chữa khỏi. Tiền tự nhiên nhiều hơn bọn họ rất nhiều."
Ta giơ ngón tay cái về phía hắn, khen ngợi: "Thẩm đại phu, chàng thật lợi hại."
"Nhưng mà..." Hắn nhìn ta, do dự.
"Sao vậy? Có gì thì nói đi."
Mỗi bước mỗi xa
"Vãn Thu, ta thấy tiền bạc đủ dùng là được, nàng nghĩ sao?" Giọng hắn đầy vẻ thận trọng.
Ta cười, nắm lấy tay hắn.
"Ừm. Đợi chúng ta tích đủ tiền sửa sang nhà cửa, chàng không cần đến Vĩnh An Đường khám bệnh nữa. Nếu có thời gian, chàng có thể nghĩa chẩn miễn phí, khám bệnh cho những người nghèo không có tiền chữa bệnh."
"Vãn Thu, nàng có biết ư?" Hắn ngạc nhiên nhìn ta.
Ta khẽ búng vào trán hắn, cười nói: "Bản thân Thẩm đại phu còn suýt c.h.ế.t đói, lại còn nghĩ đến việc cứu bệnh nhân trong miếu đổ nát."
Thẩm đại phu thiện lương như vậy, Thẩm đại phu lòng mang thiên hạ như vậy, sao ta lại không biết được chứ?
"Ta chỉ muốn xứng đáng với bốn chữ 'Y giả nhân tâm', cũng không phụ ơn trời đã ban cho ta tài năng này."
33
Trước tết bọn ta đã kịp dọn đến phủ mới.
"Chúc mừng Thẩm Ngự y!"
"Thần y, xin chúc mừng, tam hỷ lâm môn!"
Niềm vui chuyển nhà, niềm vui thành thân, cùng niềm vui thăng quan tiệc tùng.
Vì Thẩm Thời Khanh y thuật tinh xảo, đã phá giải không ít bệnh nan y, tiếng tăm lừng lẫy, lại chữa khỏi bệnh đau đầu kinh niên của Thái tử.
Vì vậy, nửa tháng trước, Thẩm Thời Khanh được thăng làm Phó phán Ngự y chính ngũ phẩm.
Còn về đại lễ thành thân, ta và Thẩm Thời Khanh tuyên bố với bên ngoài rằng đây là đại hôn long trọng được tổ chức bù.
Trước đây, Thẩm Thời Khanh sống ở thôn dã, lời giải thích này cũng hợp lý.
Hôm nay, quả thực là tam hỷ lâm môn!
"Phu nhân, người dùng chút đồ ăn đi ạ."
Trong phòng tân hôn, nha hoàn Tiểu Thúy mới mua về bưng thức ăn nóng hổi vào.
Dưới khăn voan đỏ, ta nói: "Không hợp quy củ."
"Là Thần y dặn dò ạ. Ngài ấy nói, không cần bận tâm nhiều lễ tục, không thể để phu nhân bị đói!"
Ta khẽ cười: "Đúng là lời chàng ấy sẽ nói."
Phu quân còn không để ý, vậy ta hà tất phải bạc đãi bản thân?
Ta vén khăn voan đỏ, ngồi xuống bàn ăn uống no say.
Ăn tiệc cưới, vui vẻ.
Ăn tiệc cưới của chính mình, là vui vẻ nhất!
34.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mùa đông năm sau.
Tuyết rơi bay lả tả, nhưng trong nhà lại ấm áp.
Tiểu Thúy thò đầu ra ngoài, vui vẻ nói: "Phu nhân, về rồi!"
Hôm nay, Thẩm Thời Khanh được hưu mộc.
Đúng dịp nghĩa chẩn hàng tháng ngoài thành, hắn đã ra ngoài từ sáng sớm.