Chu Dung Thời kinh hãi nhìn ta, giọng vẫn dịu dàng: “Sang Sang, ta đã vì nàng từ bỏ ngôi vị thái tử, phản bội gia tộc, trở thành kẻ trốn chạy… tại sao?”
Đau đớn trên người ta không chịu nổi, ta cắn răng: “Từ nhỏ ta đã bị Hứa Tướng quốc hạ một loại độc, loại độc này sẽ phát tác vào mỗi ngày rằm. Ta đã tìm được phương thuốc giải độc, chỉ thiếu một loại dược liệu – tim của người thực sự đối đãi chân thành với ta.
Ta biết Hứa Tướng quốc sẽ không dễ dàng cho ta thuốc giải, vì vậy, ta học theo cách của các cô gái trong sách, muốn lừa lấy trái tim chàng… Ta muốn thay Hứa Hoa lấy chàng, chỉ để trong đêm tân hôn sẽ moi t.i.m chàng ra.
Hôm nay là ngày rằm, độc đã phát tác. Chu Dung Thời, ta rất đau, nhưng ta không muốn đau nữa.”
Mặt Chu Dung Thời càng ngày càng trắng, ta cắn răng nói câu cuối cùng: “Chu Dung Thời, chàng đối với ta rất tốt, ta biết chàng thật lòng với ta. Nhưng ta luôn giữ vững nguyên tắc ngươi c.h.ế.t ta sống, ích kỷ đến tột cùng. Nên hôm nay, chàng phải chết.”
Người ta nói ta độc ác vô tình, A Đỗ nói ta lòng dạ rắn rết, Hứa Tướng quốc nói ta vô tình vô cảm.
Ta luôn nghĩ rằng, những nhận xét này đều rất chính xác.
Ta đã nhìn thấu sự lạnh lùng của thế gian, không bao giờ tin vào tình yêu. Điều ta khao khát cả đời không phải là tình yêu, mà là sự sống.
Ta bình thản chờ đợi cơn giận dữ của Chu Dung Thời.
Nhưng hắn không giận, mắt hắn ngấn nước, vẫn cười: “Sang Sang, thì ra là vậy.”
Hắn vừa dứt lời, không để ta kịp phản ứng, hắn bước tới một bước, để mũi d.a.o xuyên qua ngực.