Tịch Ngọc

Chương 12



 Tim ta đập thình thịch, không nói được lời nào.

 “Nghĩa là con cháu đông đúc, gia đình hòa thuận,” Chu Dung Thời cúi xuống bên tai ta, đôi môi hắn vô tình chạm vào vành tai ta: “A Hoa, còn ba ngày nữa, chúng ta sẽ thành thân.”

 Giọng nói của hắn vang lên bên tai ta, làm toàn thân ta tê dại và ấm áp.

 Nhưng sau sự ấm áp lại là sự lạnh lẽo.

 Ta hỏi hắn: “Nếu ta không phải là thái tử phi được hoàng thượng chỉ định, ngài vẫn sẽ lấy ta sao?”

 Ánh lửa trong mắt hắn dừng lại một lúc, nhưng vẫn nhiệt thành: “Ta sẽ.”

 Ta cười nhẹ: “Ngài làm thế nào để cưới ta?”

 Hắn nghiêm túc nói: “Ta sẽ từ bỏ ngôi vị thái tử.”

 Một câu nói thật tình cảm.

 Ta nhìn vào lồng n.g.ự.c đang phập phồng của Chu Dung Thời, có lẽ bên trong đó có m.á.u tim mà ta cần.

 Ta biết thuốc giải độc mà ta luôn tìm kiếm không cần đến Hứa tể tướng, ta tự mình cũng sắp có được.

 Nhưng ta không tin Chu Dung Thời sẽ từ bỏ ngôi vị thái tử vì ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 Vì vậy, m.á.u tim, chỉ có thể đợi đến ngày chúng ta thực sự thành thân, trong đêm động phòng mới có thể lấy được.

 Nhưng ta vẫn sợ, ta không phải là Hứa Hoa, mọi hy vọng chỉ là ảo ảnh.

 Đêm trước đại hôn, ta gặp Hứa tể tướng, lời nói của ông đầy chân thành.

 Ông nói Hứa Hoa đến nay vẫn chưa rõ tung tích, mười lăm năm qua ông có lỗi với ta, ta lấy Chu Dung Thời là chuyện đã định. Ông còn nói, mong rằng sau này ta không để bụng chuyện cũ, trong cung có thể giúp đỡ lẫn nhau.

 Cuối cùng, ông đưa cho tai một chiếc hộp bí mật, nói rằng bên trong là thuốc giải độc của ta, nhưng thuốc này không thể thấy ánh sáng, phải đợi đến lần sau khi độc phát tác mới có thể mở hộp giải độc.

 Ta không tha thứ cho Hứa tể tướng, cũng không biết trong hộp có phải là thuốc giải độc hay không.

 Nhưng ta vẫn nhận lấy chiếc hộp, cẩn thận giấu dưới giường trong điện.

 Như vậy, dù m.á.u tim của Chu Dung Thời không phải là thành phần thuốc giải, ta vẫn có phương án dự phòng với chiếc hộp này.

 Đêm đại hôn.

 Ta từ Thượng Cầm Điện bước ra, theo lễ nghi, ta phải đến chỗ trưởng bối để hành lễ đọc thơ, sau đó mới đến Cổng Thành Võ để gặp Chu Dung Thời.

 Dưới sự dẫn dắt của A Đỗ, ta đi về phía điện Cửu Tiêu, nơi Hoàng thượng và Hoàng hậu đang ở.

 Trời đã bắt đầu tím dần, phía tây trời nổi lên những đám mây đen, có lẽ sắp mưa.

 Suốt đường đi, ta liên tục nhẩm lại bài thơ “Chung Tư”. 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com