“Không sao.” Nó cũng thường làm việc,chỉ cần cho nó món đồ chơi muốn nó đưa giấy vào tolet nữ nó cũng đồng ý.
Thấy cậu bé chạy xa,Liễu Uyển Nhi mở ra tờ giấy chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ:Em thử đeo chiếc nhẫn đó cho anh em!
Run rẩy,tờ giấy lập tức rơi trên mặt đất,tại sao ở nơi nào cũng có hắn?
Liễu Uyển Nhi nhìn chung quanh xác định không thấy Tô Lực Hằng mới an tâm.
Từ phòng rửa tay đi ra ngoài,Vu Thiểu Đình thấy Liễu Uyển Nhi vẻ mặt có chút hốt hoảng,quan tâm nói: “Em sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Nhìn chiếc nhẫn đã được gói cẩn thận,Liễu Uyển Nhi nói,”Vậy chúng ta trở về thôi.”
“Được,em đứng đây đợi anh,anh xuống bãi lấy xem.” Chung quanh không có nơi đậu xe,cho nên xe chỉ có thể đậu ở bãi đỗ xe bên cạnh.
“Em đi với anh.” Có đánh chết cô cũng không muốn đứng đợi một mình,cô bây giờ sợ nhất Tô Lực Hằng đột nhiên xuất hiện.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô,Vu Thiểu Đình không biết cô tại sao như thế,giống như rất sợ hắn rời đi,chẳng lẽ là chứng sợ hãi trước hôn nhân? Nghĩ tới đây không khỏi đồng ý theo.
Thế là Liễu Uyển Nhi đi theo Vu Thiểu Đình đến bãi đậu xe lấy xe.
Trong quán cà phê đối diện,một dáng người cao lớn ngồi bên cạnh cửa sổ.
Tay cầm muỗng dùng sức khuấy cà phê trong ly,con mắt tàn ác chăm chú nhìn đôi nam nữ đang rời đi.
Thật đúng là ân ái,để xem bọn họ còn có thể ân ái bao lâu!