Phó Kình Hiên mím môi mỏng thành một đường thẳng, vươn tay xoa mặt Đậu Đậu, khiến cậu bé nhìn chằm chằm vào anh.
Phó Kình Hiên nhìn vết đỏ trên mặt Đậu Đậu, rồi hài lòng bỏ tay ra.
Đậu Đậu nhân cơ hội này vội vàng tố cáo: “Mẹ, ba bắt nạt con.”
Ánh mắt Bạch Dương lóe lên, cô hoàn hồn trở lại.
Nếu nói, vừa rồi Đậu Đậu hôn cô, nó mang lại cho cô một cảm giác khác.
Tiếng gọi mẹ này của Đậu Đậu đã chạm đến trái tim cô, Nếu cô sinh ra đứa con trong bụng, liệu có hôn cô như Đậu Đậu, có gọi mẹ một cách ngọt ngào như vậy không?
Nghĩ về cảnh tượng đó, dường như cũng khá tốt.
Bạch Dương sờ sờ bụng, trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Phó Kình Hiên nhìn thấy, đôi mắt của anh tối sầm lại.
Cô ấy không có vẻ gì là đặc biệt ghét đứa trẻ trong bụng mình.
Nhưng tại sao……
“Mẹ.” Suy nghĩ của Phó Kình Hiên bị Đậu Đậu cắt ngang.