Bà ấy hẳn là vừa mới bảo dưỡng xong, cả khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên, trông chẳng giống phụ nữ năm mươi tuổi chút nào.
“Hôm nay thực sự không phải là ngày để ra ngoài. Chân trước nhìn thấy kẻ đáng ghét Cố Tử Yê , chân sau lại nhìn thấy mẹ của cô ta. Thế giới này thực sự rất nhỏ.”
Trần Thi Hàm thở dài.
Bạch Dương cười cười: “Được rồi, dù sao mọi người đều ở Hải Thành, dễ dàng gặp được bọn họ là chuyện bình thường.”
Có lẽ ánh mắt của hai người quá mức rõ ràng, không chút che dấu, nên bà Cố ngồi đối diện đã nhận ra và quay sang nhìn.
Nhìn thấy đó là Bạch Dương, bà Cố nhất thời cau mày, vẻ mặt không vui.
Bạch Dương cũng không tức giận, ngược lại gật đầu cười với bà.
Bà Cố lạnh lùng quay đầu, đi về phía cửa hàng trước mặt, không hề đáp lại.
Trần Thi Hàm trợn mắt: “Nhìn đi, đúng là có mẹ như nào thì có con gái cũng như vậy. Thảo nào Cố Tử Yên là người như vậy, hóa ra là được mẹ dạy.”
“Được rồi, chuyện này không cần để tâm, cô không phải đói bụng sao? Đi thôi.”
Bạch Dương thu hồi ánh mắt.
Trần Thi Hàm ừ một tiếng, cùng Bạch Dương đi tới thang cuốn.
Nhưng mà điêu mà cá hai không ngờ đến là sau khi ăn xong lại gặp được bà Cố.