Thư Ninh

Chương 9



Tống Điềm hét lên một tiếng rồi chạy đi như phát điên, Chu Dật cũng không thèm đuổi theo.

Anh ta chỉnh lại cà vạt, mặc kệ người ướt sũng, thản nhiên cầm d.a.o nĩa lên, mỉm cười nói với tôi: "Chúng ta tiếp tục nào."

Tôi cũng cười: "Chu Dật, tôi muốn tát anh."

Nói xong, tôi đứng dậy, giáng một cái tát vào mặt anh ta.

Tôi xua xua tay, cười nói với anh ta: "Xin lỗi nhé, tay tôi nhanh hơn não."

Nói xong, tôi xách túi lên, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Chu Dật lại bật cười sau lưng tôi, mặt anh ta bị đánh lệch sang một bên, nhưng lúc này lại tỏ ra rất vui vẻ, anh ta nói: "Thư Ninh, em vẫn còn quan tâm đến anh."

“Mấy ngày nay, anh cứ mãi nghĩ về chuyện của chúng ta." 

"Anh không hề vui khi đánh mất em."

Tôi chẳng buồn nghe anh ta lảm nhảm thêm nữa, quay lưng bỏ đi. 

Chu Dật đứng dậy định đuổi theo thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng la hét thất thanh.

Hóa ra là Tống Điềm đang làm loạn, dọa nhảy lầu. 

Cô ta gào lên rằng nếu Chu Dật không đến dỗ dành thì sẽ nhảy xuống ngay lập tức.

Cuối cùng Chu Dật vẫn phải đi giải quyết chuyện của Tống Điềm.

Còn tôi, tôi bước thật nhanh, gần như chạy.

Chu Dật thật kinh tởm, còn Tống Điềm, cô ta đúng là có vấn đề.

Tốt nhất là hai người bọn họ cứ dây dưa với nhau cả đời như vậy đi. 

Mong rằng sau khi Chu Dật mất hết xe sang, biệt thự và cả cái mác tổng tài bá đạo kia, bọn họ vẫn có thể mãi mãi quấn lấy nhau không rời.

Chuyện tối hôm đó cuối cùng được giải quyết thế nào, tôi cũng không rõ.

Nhưng mà những phu nhân giàu có thường xuyên lui tới nhà hàng đó không ít. 

Chuyện của Chu Dật nhanh chóng lan truyền trong giới thượng lưu.

Sáng hôm sau, khi đến công ty, tôi nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn Chu Dật đã khác.

Anh ta thì vẫn tỏ ra bình thản, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vào giờ làm việc, anh ta vẫn định đến văn phòng tìm tôi nói chuyện như bình thường.

Chỉ có điều, tôi đã đổi mật khẩu cửa phòng từ lâu rồi. Chu Dật không vào được.

Mọi cách thức liên lạc cũng đều bị tôi chặn hết.

Anh ta chỉ có thể tìm đến trợ lý của tôi, nhờ cô ấy chuyển lời nhớ nhung đến tôi. 

Làm tổng tài cao cao tại thượng ba năm, Chu Dật đã lâu rồi không hạ mình như vậy.

Thấy tôi không phản hồi, anh ta thậm chí còn thẳng thắn nhờ trợ lý nói với tôi rằng những thứ tôi từng dùng để uy h.i.ế.p anh ta, kỳ thực anh ta đã sớm xử lý sạch sẽ rồi. 

Lý do anh ta bây giờ vẫn bằng lòng đến tìm tôi, đơn giản là vì anh ta phát hiện ra bản thân mình thật sự yêu tôi.

"Tháng đó anh và Tống Điềm đi du lịch, bọn anh đã đến rất nhiều nơi trước đây anh và em từng cùng nhau đi qua. Anh cứ tưởng bản thân chỉ là bị những điều tốt đẹp lúc trước làm mờ mắt, đối với em căn bản không phải tình yêu.” 

“Nhưng đến lúc đó, anh mới chợt nhận ra, chỉ cần người đứng bên cạnh không phải em, thì thế nào cũng thiếu đi một chút cảm giác. Thư Ninh, anh thật sự vẫn còn yêu em. Lần đó trở về, anh vốn muốn níu kéo em, nhưng em lại không muốn cho anh cơ hội để mở lời."

Anh ta nói ra vẻ tủi thân, tôi và trợ lý nghe mà thấy khó chịu. 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tôi bảo trợ lý gửi bản ghi âm những lời này của anh ta cho Tống Điềm.

Tống Điềm bây giờ đã biết điều hơn rồi, cô ta chặn tôi, muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để tự thôi miên bản thân. 

Tôi bảo trợ lý đổi số khác rồi gửi tin nhắn cho cô ta. 

Cuối cùng, cô ta cũng không chịu đựng nổi nữa.

Chiều hôm đó, Tống Điềm liền xông đến công ty, làm ầm ĩ một trận trong văn phòng của Chu Dật.

Trợ lý nhỏ chạy sang bên đó nghe lén cả buổi chiều, quay về cứ lẩm bẩm: "Chu tổng còn chưa thật sự ly hôn đâu, sao cô ta có thể mặt dày nói chuyện mình mang thai khắp nơi vậy? Ơ, chị Thư Ninh, sao chị lại cười vui vẻ thế?"

"Không có gì, chỉ là tôi vừa nghĩ đến chuyện buồn cười thôi."

Cứ nghĩ đến việc đứa trẻ Tống Điềm sinh ra sẽ không được thi công chức, tôi lại không nhịn được mà cong khóe môi.

Bài ngửa đã lật, dục vọng chiếm hữu của Tống Điềm bùng nổ hoàn toàn. 

Cô ta không còn ngoan ngoãn ở nhà nữa, mà cả người bám dính lấy Chu Dật chặt hơn.

Chu Dật vốn định cứu vãn chút danh tiếng trong công ty, bây giờ danh tiếng lại càng tệ hơn. 

Anh ta cũng không còn sức lực để dây dưa với tôi nữa. 

Thời gian cứ thế trôi qua cho đến khi giai đoạn bình tĩnh kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com