"Lão thái thái, miệng người một lời 'thô tục', hai lời 'tiện nhân', những lời khó nghe thế này, đừng nói mẫu hậu ta, đến mấy nữ nhân quê mùa ngoài nông thôn cũng chẳng nỡ mắng ra đấy."
Thấy bà ta bị ta nói đến nỗi mặt đỏ bừng, muốn phản bác mà nghẹn lời, ta lại cố tình cắt ngang bằng một tiếng thở dài:
"Chậc... Người chỉ nhìn ai khóc là bênh, ai mách trước là tin, nếu hồ đồ đến vậy thì ta có biện bạch cũng vô ích."
"Chi bằng thế này đi, cứ coi như bọn họ nói thật hết, người muốn bênh vực thì cứ phạt ta, dùng nhục hình cũng được, nắm tay chặt ngón hay móc thịt róc xương cũng chẳng sao."
"Nếu chưa nguôi giận, thì đem ta ra lăng trì, ngũ mã phanh thây cũng được."
"Ta c.h.ế.t rồi, vị trí này cũng để trống, ân nhân trong lòng người chẳng cần chịu uất ức làm huyện chủ nữa, có thể trực tiếp phong làm công chúa, ngày ngày hiếu thuận trước mặt người. Há chẳng phải vẹn cả đôi đường?"
Ta nói một mạch, chẳng chừa cho bà ta lấy một kẽ hở.
Thái hậu tức đến tái mặt, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, tay chỉ thẳng vào mặt ta:
"Ngươi… ngươi..."
Ta thật sợ bà ta ngất tại chỗ mất thôi.
Người ngoài cũng sợ.
Cả đám vây quanh khuyên nhủ, vừa dỗ dành vừa đổ lỗi lên đầu ta.
"Thái hậu, người đừng vì chuyện nhỏ mà tổn hại long thể!"
"Hoàng tỷ, sao có thể bất kính với tổ mẫu như vậy?"
"Hoàng thượng, người xem Cẩm nhi..."
Bị dỗ vài câu, Thái hậu rốt cuộc cũng tìm lại được lời.
"Tốt! Rất tốt! Đúng là thứ con không biết lớn nhỏ, miệng lưỡi sắc bén! Đừng tưởng ai gia không dám trị ngươi! Người đâu..."