"Ngươi chắc không biết chứ nhỉ, Thái tổ nhà ngươi là đoạn tụ (đồng tính nam) đấy, đám hậu duệ các ngươi không ai là con ruột của ông ấy cả."
Mấy câu nói ngắn ngủi ấy, khiến Phó Nghiễm Lễ và Mạnh Vãn Tường như phải dùng cả đời để tiêu hóa.
Một lúc lâu sau, Phó Nghiễm Lễ mới khàn giọng lên tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn ta chằm chằm:
"Các ngươi biết tất cả rồi?"
"Đã biết, sao không sớm ngăn ta lại?"
Tại sao không ngăn?
Đơn giản thôi.
Nếu ta ra tay sớm, xử lý Thái tử và nhà họ Tề trước, e sẽ mang tiếng huynh muội tương tàn.
Nhưng nếu để hắn tự tay vạch trần tham ô, rồi sau đó ta xử lý hắn, vậy thì là danh chính ngôn thuận.
Phó Nghiễm Lễ không ngu.
Chỉ liếc thấy khóe môi ta khẽ cong lên, hắn liền lập tức hiểu rõ.
Nghiến răng nghiến lợi: "Quen biết mười mấy năm, ta lại không biết ngươi có gan và thủ đoạn đến thế…"
Chẳng rõ là cảm khái, hay là mỉa mai.
Nhưng rõ ràng hắn vẫn chưa cam lòng.
Bởi vì ngay khi bị áp giải ra ngoài, lúc đi ngang qua ta, hắn đột nhiên vùng lên, đoạt lấy đao từ tay thị vệ, lao thẳng về phía ta đ.â.m tới!
Chớp nhoáng như tia chớp lướt qua.
Ta chỉ kịp nghe thấy hai tiếng hét cùng lúc vang lên:
"Tỷ tỷ, cẩn thận!"
"Điện hạ, cẩn thận!"
24
Người cần cẩn thận không phải là ta, mà là Phó Nghiễm Lễ.
Ta mang bệnh, nhưng không yếu.
Luyện võ rèn luyện thân thể, là đạo lý ta hiểu rõ từ thuở nhỏ.
Chỉ là kẻ khác không biết, đặc biệt là hắn.
Lúc Diệp Minh Chu lao tới đoạt lấy thanh đao trong tay thị vệ, thân hình Phó Nghiễm Lễ lập tức khựng lại, đôi mắt trợn to, nhìn xuống n.g.ự.c mình không thể tin nổi.
Nơi ấy, một lưỡi đoản đao sáng lạnh đang cắm sâu vào tim.
Lưỡi đao mảnh nhỏ, sắc bén vô song, chỉ có nơi chuôi khảm một viên lam bảo thạch lấp lánh.
"Ngươi… sao có thể…?"
"Sao lại không thể?"
"Năm ta chín tuổi bước ra từ biển lửa, ta đã thề, không để kẻ khác nắm lấy mạng sống của mình nữa."
Giọng ta không hề nhỏ.
Chỉ tiếc rằng hắn không còn nghe được nữa rồi.
Phó Nghiễm Lễ c.h.ế.t rồi.
Chết không nhắm mắt.
Thấy hắn đổ ầm xuống đất, t.h.i t.h.ể lạnh ngắt, cha con nhà họ Mạnh rốt cuộc cũng im hơi lặng tiếng, ngoan ngoãn để người áp giải vào ngục.
Đợi mọi chuyện lắng xuống, phụ hoàng cho giải tán mọi người, chỉ giữ lại ta.
"Giả chết, điều binh trái lệnh, lại còn hạ dược trẫm… ngươi nói xem, còn có chuyện gì là ngươi không dám làm nữa?"
Có thể thấy, lần này người thật sự nổi giận.
Râu mép đều run lên.
Ta chẳng sợ, chỉ nhún vai:
"Chuyện không dám làm thì còn nhiều lắm, ví như không dám thật sự c.h.ế.t chẳng hạn."
"Còn dám cãi lại?! Trẫm nằm đó bất động, ngươi không sợ bọn họ thực sự sẽ g.i.ế.c trẫm sao?"