Ý nghĩa của câu nói đó phải mất một lúc lâu mới ngấm vào đầu Eui Jae.
Anh lặp lại câu nói vừa nghe: Em đến để đón anh. Em đến để đón anh…
Người đứng sau lớp áo khoác chờ đợi một cách kiên nhẫn.
Cuối cùng, Eui Jae cũng hiểu ra ý nghĩa của lời nói đó. Anh hỏi:
“Tại sao?”
“Vì chúng em cần anh.”
Từ cần thiết này, anh nhanh chóng hiểu.
Chắc lại có quái vật xuất hiện.
Với suy nghĩ đó, Eui Jae gật gù và bắt đầu sờ soạng tìm kiếm dưới sàn.
Không có cây giáo.
Rồi anh mới nhớ ra.
Đúng rồi, mất rồi.
Có thanh kiếm thì sao? Không, răng của Basilisk mình đã cắm vào đầu con rắn kia rồi.
Không sao cả.
Nếu cần thiết, chiến đấu bằng tay không cũng ổn.
Khi anh tiếp tục tìm kiếm trên sàn, một bàn tay lớn phủ lên tay anh.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Tìm vũ khí.”
“Tại sao?”
“Vì mọi người cần tôi mà.”
Bàn tay trên mu bàn tay anh siết chặt lại.
Không phải sao?
Dù đầu óc vẫn còn mờ mịt, nhưng nếu họ nói cần mình, thì chẳng lẽ không phải là vì chuyện này?
Eui Jae ngước nhìn chiếc mặt nạ phòng độc để dò xét phản ứng.
“…Không phải sao?”
“Không phải.”
“Vậy là vì chuyện gì?”
Một tiếng thở dài vang lên từ phía bên kia áo khoác.
Eui Jae nhắm mắt lại.
Âm thanh của một tiếng thở dài như thế này, anh đã nghe quen rồi.
Và anh cũng đoán được những lời sẽ đi kèm sau đó:
Đó mà là anh hùng sao? Chỉ biết làm bộ làm tịch một mình thôi. Làm chúng tôi trông như những kẻ lập dị. Biết thế chẳng tin tưởng. Đứng đầu mà chẳng ra sao cả…
Nhưng người vừa thở dài lại không nói gì thêm.
Thay vào đó, bàn tay ấy nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay anh.
“Không cần đâu.”
Không cần ư.
Trái tim anh trùng xuống.
Dù đã sớm biết, nhưng nghe nó được thốt ra thành lời lại là một cảm giác khác.
Eui Jae khẽ gật đầu.
“…Đúng vậy nhỉ.”
Một người không thể hoàn thành trách nhiệm của mình thì làm sao có thể cần thiết được.
Eui Jae buông bỏ hy vọng.
Có lẽ tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ hoặc ảo giác mà thôi. Chỉ có như vậy anh mới có thể chịu đựng quãng thời gian còn lại, dù không biết nó sẽ kéo dài bao lâu.
Anh không được phép quen với giọng nói của người khác, cũng như hơi ấm từ họ.
Khi ảo giác tan biến, sự im lặng sẽ tràn về, và anh sẽ lại chỉ còn một mình.
Eui Jae cào tay lên nền đất loang lổ máu, cố rút tay ra. Nhưng bàn tay đang phủ lên tay anh vẫn không rời đi.
Hơi ấm âm ấm và cảm giác nặng nề như muốn nhắc nhở anh rằng đây không phải là ảo giác.
“……”
Một giọng nói uể oải vang lên:
“Anh định đi đâu?”
“Không đi đâu cả.”
“Tại sao?”
“Tôi phải ở lại đây.”
“Tại sao?”
“Không có lối ra.”
“Không có thì tìm, sao lại ngồi yên thế này?”
“Tôi phải ở lại bên họ.”
Tầm nhìn bị che khuất bởi một tấm vải đen, khiến anh không thể nhìn thấy những thi thể của họ.
Phải nhìn thấy họ mới được.
Eui Jae đưa tay định gạt tấm vải ra, nhưng một bàn tay nào đó đè chặt lên đỉnh đầu anh.
“‘Họ’?”
“……”
“Hừm, trông chẳng giống ‘người’ chút nào.”
Người lạ ấy có một khả năng kỳ lạ: chỉ nói đúng sự thật. Và lần này cũng vậy, điều họ nói hoàn toàn chính xác.
Đúng thế, tất cả đều đã chết.
Những gì còn sót lại chỉ là máu, xương, những mảnh thịt không biết của ai, và những phần thân thể bị cắt lìa.
Bị đè đầu, Eui Jae đáp lại bằng một giọng khô khốc:
“Họ đã là người.”
“Hừm… thì ra là thì quá khứ. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tất cả đều đã chết. Vì tôi.”
“Tại sao?”
“Vì tôi đã rời đi.”
Một tiếng thở dài đầy khó chịu vang lên.
Eui Jae chuẩn bị tinh thần để nghe những lời chỉ trích nặng nề, nhưng lần này, chúng không đến.
Thay vào đó, chỉ là một câu hỏi.
“À, thế à… Họ không có khả năng chiến đấu à? Là những người bị thương sao?”
“Không, họ đều là những người có khả năng chiến đấu cơ bản.”
“Vậy thì… chẳng phải vấn đề nằm ở họ sao? không đủ mạnh?”
Ngay cả khi bị đè đầu*, Eui Jae vẫn lắc đầu.
Nếu anh trở lại sớm hơn một chút, nếu anh ở lại để bảo vệ trại, nếu anh chưa từng rời đi ngay từ đầu…
Trong tâm trí, anh lặp lại những suy nghĩ ấy khi nhớ lại cảnh mình đâm xuyên quái vật bằng giáo, chém bằng kiếm, và nghiền nát chúng bằng nắm đấm.
Anh đã nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, và lần nào cũng đi đến cùng một kết luận.
Hối hận.
“Họ là những người tôi có thể cứu được.”
“Nếu nghĩ theo cách đó thì không bao giờ có điểm dừng. Anh định cứu tất cả mọi người trên thế giới này sao? Và cứ mỗi lần thất bại, lại ngồi đây như thế này à?”
“……”
“Anh thực sự nghĩ điều đó khả thi sao?”
“Tôi biết là không thể.”
“Vậy tại sao anh vẫn làm thế này?”
“Vì đó là lỗi của tôi.”
“À… được thôi, chỉ là lời biện hộ ngớ ngẩn. Chúng ta nói chuyện khác đi.”
Bàn tay đang đè lên đầu anh rời đi.
Nói chuyện khác.
Người kia dường như vẫn còn muốn tiếp tục nói chuyện.
Eui Jae, vẫn cúi đầu, tựa má lên đầu gối đang dựng lên.
Thật nực cười.
Anh đã nghĩ mình đã quen với việc ở một mình, nhưng chỉ sau một cuộc trò chuyện ngắn với một người lạ, tâm trạng anh lại trở nên nhẹ nhõm.
Một cảm giác kỳ lạ khiến anh thoáng vui vẻ.
“Anh ở đây bao lâu rồi?”
“Tôi không biết.”
“Anh không đếm ngày à?”
Eui Jae thử đếm trên đầu ngón tay.
“…Tôi đếm đến một năm. Sau đó thì thôi…”
“Được rồi, chuyện này cũng chẳng có gì thú vị. Chúng ta nói chuyện khác đi.”
Chuyển chủ đề nhanh như vậy lại khiến anh thấy dễ chịu.
Vừa đủ để suy nghĩ thêm nhiều chuyện, và trong khoảng thời gian đó, anh có thể tạm quên đi nỗi đau.
“Có điều gì anh thích không?”
“Thích?”
“Ừ. Ví dụ như trứng cuộn, trẻ con, hay canh giải rượu chẳng hạn.”
“……”
Đây đều là những ví dụ bất ngờ.
Trứng cuộn và trẻ con thì còn hiểu được, nhưng tại sao lại có cả canh giải rượu?
Eui Jae suy nghĩ một lúc.
Điều đầu tiên hiện lên trong đầu anh là dì của mình.
Nhưng… ở một nơi mà dì anh đã chết, anh không dám nhắc đến bà.
Nếu tiếp tục nghĩ, có lẽ anh sẽ bật khóc mất.
Cuối cùng, anh đưa ra một câu trả lời lạc đề.
“À, thuốc lá…?”
“……”
Người kia im lặng.
Có vẻ đó không phải là câu trả lời phù hợp.
Đúng thôi, nghe cứ như mình là kẻ nghiện thuốc vậy.