Thẩm Niệm Chương chỉ mong rằng, sau này A Ngân dù gặp phải bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu bóng tối, nàng vẫn có thể tìm thấy sức mạnh từ những tia sáng ấy, để một mình đi tiếp giữa đêm đen.
Sau khi Thẩm Niệm Chương mất, A Ngân đã trải qua rất nhiều con người, rất nhiều chuyện.
Có lẽ, rồi sẽ có một ngày, khi thời gian đủ dài, những con người ấy, những chuyện ấy sẽ dần trở nên mờ nhạt trong ký ức của nàng.
Nhưng nàng biết chắc một điều.
Nàng vĩnh viễn không thể quên đêm mưa cuối thu năm Thừa Bình thứ mười bốn.
Tiểu mập mạp năm đó, bước theo nàng từng dặm đường, đi qua từng ngọn núi, từng dòng sông, một chặng rồi lại một chặng.
Hắn luôn miệng nói:
"Ta tiễn nàng một đoạn."
"Tiễn nàng một đoạn."
"Tiễn nàng một đoạn nữa, A Ngân."
Hồng Trần Vô Định
"..."
A Ngân chưa bao giờ biết phải nói lời từ biệt thế nào.
Sau này, họ gặp lại nhau, cùng nhau đi qua bao mùa xuân thu dằng dặc.
Mãi về sau A Ngân mới giật mình tỉnh ngộ.
Có lẽ, đó không phải là một cuộc tương phùng.
Mà là trên con đường đời của nàng, trên con đường đầy chông gai mà nàng phải vượt qua.
Hắn đã luôn ở đó, bảo vệ nàng tiến về phía trước.
Tiễn người đi vạn dặm, cuối cùng vẫn phải biệt ly.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua, nàng vẫn không thể học cách nói lời từ biệt.
Phiên ngoại — Thính Ngân
Mọi người đều cầu chúc bệ hạ trường thọ trăm năm.
Thế nhưng, tiếc thay...
Hoàng đế của bọn họ, chỉ sống được một nửa cuộc đời, liền băng hà.
Nàng đã quá lao lực suốt cả một đời.
Mới ngoài ba mươi, A Ngân đã phát hiện mái tóc mình điểm bạc.
Nàng bình thản để nó tự nhiên, không giống người khác, vội vàng nhổ đi.
Sau đó, nàng như thường lệ, đi thăm mẫu thân.
Phải, mẫu thân của nàng vẫn còn sống.
A Ngân chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm, nhất định phải thấy người còn sống, nếu c.h.ế.t cũng phải tìm được hài cốt.
Cuối cùng, nàng cũng tìm ra được mẫu thân đang lưu lạc bên ngoài, nhưng để tránh bị kẻ khác nắm thóp uy hiếp, nàng giấu mẫu thân thật kỹ.
Mãi đến khi nàng đã ngồi vững trên giang sơn, A Ngân mới đưa mẫu thân về kinh thành, phong làm Phu nhân, danh chính ngôn thuận.
Lý Nhị Ngưu vui mừng khôn xiết.
Hai người kết thành phu thê, muộn màng nhưng viên mãn.
Nhưng chỉ mới sống ở đế đô hai năm, Sở phu nhân lại cùng Lý Nhị Ngưu nằng nặc đòi về quê làm ruộng.
Ban đầu, chỉ có một mình Lý Nhị Ngưu làm loạn.
Không ngờ, Sở phu nhân cũng cùng hắn cất tiếng than thở.
"Năm đó, ta nghĩ rằng... chỉ cần được gả cho thanh mai trúc mã mà mình yêu thương, có một căn nhà lợp ngói che mưa, mỗi tháng đều được ăn no ba bữa... thì đã là điều hạnh phúc nhất trên đời rồi."
Sau này thế sự xoay vần, trải qua bao gian truân, cuối cùng bà vẫn gả cho chàng trai mà mình từng thương mến khi còn trẻ.
Cuối cùng cũng được ở trong cung điện rộng rãi, thoải mái, mỗi ngày đều được dùng những món cao lương mỹ vị không bao giờ trùng lặp.
Thế nhưng, bà cũng không vui vẻ như mình từng tưởng tượng.
Nhưng cũng không hề đau buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đó là một cảm xúc phức tạp hơn thế.
Là vui buồn lẫn lộn.
Là trải qua bao năm mưa gió, nhìn lại một mùa thu nữa lại đến.
Hai người không quen ở trong kinh thành, A Ngân cũng không miễn cưỡng họ.
Nàng sắp xếp người hộ tống cả hai trở về quê.
Ngày họ rời đi, một mình nàng lên tường thành, dõi mắt nhìn xe ngựa khuất dần nơi chân trời.
Hai năm sau, thị vệ đến bẩm báo:
Người trong thiên lao... sắp không qua khỏi.
A Ngân xách đèn đi vào tận sâu trong ngục, đứng trước Trương Văn Cảnh, người chỉ còn một hơi thở thoi thóp.
Tứ chi hắn đã mất.
A Ngân ra lệnh cho ngự y giữ sinh mệnh hắn, nhưng không được cứu chữa.
Giống như năm xưa hắn từng hối lộ lang trung, đối xử với Lý Nhị Ngưu như vậy.
Nàng cắt lưỡi hắn, giống như cách hắn diệt khẩu, đồ sát cả thôn Trương Gia, g.i.ế.c sạch thân nhân của Trương Kiều Kiều.
Lần đầu tiên mẫu thân đến đế đô, A Ngân đưa bà đến xem Trương Văn Cảnh.
Hắn hình người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, đôi mắt tràn đầy oán hận, hung dữ trừng mắt nhìn nàng, sau đó lết từng chút một bò về phía nàng.
Như một con quỷ dữ chốn địa ngục.
Quá đáng sợ.
Sở phu nhân phản xạ theo bản năng, cảm giác như hắn muốn làm hại nữ nhi của mình.
Bà nghiến răng, chộp lấy ghế, đập thẳng vào đầu hắn.
Suýt nữa đã đập c.h.ế.t hắn tại chỗ.
A Ngân đứng yên tại chỗ, lặng lẽ quan sát, bất chợt nở một nụ cười.
Năm đó, mẫu thân không dám phản kháng.
Bây giờ, vì muốn bảo vệ nữ nhi, bà đã kiên cường hơn, thậm chí dám đứng lên chống lại nam nhân này.
Mạng của Trương Văn Cảnh rất dai.
Hắn bị đánh sống dở c.h.ế.t dở, nhưng rồi vẫn gắng gượng lê lết thêm vài năm.